Lê Tiêu đi hơn nửa tháng, trở về cũng đã là cuối tháng Mười Một, mang về hai cái rương lớn, ngoại trừ mười con vịt nướng, phần lớn đều là quà mua cho Giang Nhu và An An, quần áo giày đồ trang sức… Không biết còn tưởng rằng anh đi thủ đô bán sỉ.

Cũng may là bây giờ trời lạnh, không cần nhét vịt nướng vào trong rương e sợ bị hôi.

Lê Tiêu giải thích một câu, "Cửa hàng bán thịt vịt ở thủ đô rất nhiều, anh cũng không biết quán nào ngon nên dứt khoát mua luôn mấy quán."

Giang Nhu nghe xong dở khóc dở cười.

An An vui vẻ nhất, rất nhiều ngày cũng không thấy cha, cô bé ôm một chén lựu di chuyển quanh cha.

Đây là Giang Nhu mua cho cô bé, mỗi lần đều bỏ lựu vào trong chén, bản thân cô bé biết ăn, sau khi nếm mùi vị xong sẽ nhổ hạt ra.

Cô bé đưa chén nhỏ trong lòng cho cha, bảo anh ăn lựu.

Lê Tiêu cũng không khách sáo với cô bé, còn cố ý lấy đi toàn bộ chén.

Cô bé cũng không tức giận, nằm nhoài trên đùi cha, còn lấy một hạt lựu từ trong chén đút cho anh ăn, "Cha ăn."

Mặt mày Lê Tiêu mềm mại, ôm cô bé ngồi trên đùi, cũng đặt chén lên trên tay cô bé, "Tự con ăn đi, cha không đói bụng."

Buổi trưa Lê Tiêu ăn cơm ngủ một giấc rồi đi nhà xưởng, hôm nay là chủ nhật, Giang Nhu cùng con bé ở nhà đọc sách.

Chạng vạng nấu cơm xong, Lê Tiêu còn chưa trở lại, Giang Nhu bèn dẫn đứa nhỏ qua nhà bên cạnh, cầm hai con vịt nướng trên nướng.

Cửa nhà bên cạnh vang lên, người mở cửa là Chu Hồng, "Thím?"

Gần đây Chu Hồng đi học, số lần Giang Nhu gặp cậu bé không nhiều, liếc mắt thấy trên cằm cậu bé có hai vết thương, còn không nhịn được hỏi một câu, "Đây là thế nào, ngã hả?"

Chu Hồng theo bản năng cúi đầu, còn giơ tay che một cái, sau đó hàm hồ trả lời một tiếng.

Giang Nhu đang chuẩn bị hỏi kỹ, trong phòng truyền đến tiếng của mẹ Chu, "Là Tiểu Nhu đến à?"

Người đi ra từ trong phòng.

Giang Nhu không thể làm gì khác hơn là nói chuyện Lê Tiêu đã trở về, "Nghe nói mùi vị của vịt nướng thủ đô rất ngon, con bèn bảo anh ấy mua một ít, lấy hai con lại đây cho mọi người nếm thử."

Mẹ Chu ai nha một tiếng, vội xua tay, "Thứ tốt này tự các con cầm về ăn, trong nhà có thịt."

Giang Nhu cười tiến lên, nhét hai con vịt nướng vào tay bà ấy, "Trong nhà còn nữa, lần này Lê Tiêu mua rất nhiều, mọi người cũng nếm thử mùi vị, không nói nữa, đô trong nhà còn ở trong nồi." Mẹ Chu cũng không khách sáo với cô nữa, "Vậy cháu nhanh đi về, món ăn cũng đừng bị khét."

Giang Nhu cười đáp một tiếng, lúc đi ra ngoài không nhịn được lại nhìn Chu Hồng, thấy Chu Hồng đứng cạnh tường ở phía sau, động tác ngừng lại, sau đó vẫy tay với cậu bé, "Chu Hồng lại đây, đã mấy ngày không thấy cháu, em gái cũng rất nhớ, đến nhà bên chơi một lúc với em gái nhé."

Chu Hồng liếc nhìn mẹ Chu.

Mẹ Chu hiền lành cười với cậu bé, "Đi theo em gái chơi một lúc đi, bà nội còn chưa nấu cơm xong."

Chu Hồng bèn theo sau Giang Nhu qua nhà bên cạnh.

Về đến nhà, Giang Nhu bảo hai đứa bé đến phòng khách xem ti vi, mình vào nhà bếp hấp canh trứng.

Sau khi ra ngoài, vào phòng cầm một hòm thuốc nhỏ.

Trên ghế sô pha trong phòng khách, hai đứa bé đang ngồi song song nhau xem ti vi, An An liên tục hỏi anh trai trên tivi là cái gì, Chu Hồng cũng không ghét phiền phức, lần lượt trả lời cô bé.

Khi Giang Nhu mang theo hòm thuốc nhỏ đi tới, lấy kẹo trên khay trà nhét vào trong túi cậu bé.

Chu Hồng có chút gò bó, "Thím."

Giang Nhu sờ đầu cậu bé, "Cháu ăn kẹo tiếp tục xem, thím xử lý vết thương giúp cháu."

Chu Hồng ngồi không dám động.

Giang Nhu dịu dàng giải thích một câu, "Tuy rằng bị ngã, nhưng phải nói với người lớn, vết thương chảy m.á.u dễ bị lây nhiễm, lại đây xử lý một chút."

Ngồi qua bên cạnh Chu Hồng, mở ra hòm thuốc nhỏ xử lý vết thương giúp cậu bé, vết thương không lớn, có điều chảy máu, Giang Nhu dùng ngoáy tai dọn dẹp sạch sẽ, sau đó dùng i-ốt khử độc, cuối cùng thoa lên thuốc mỡ màu trắng và cắt băng gạc dán lên.

Ngoại trừ cằm, trên tay trái cũng trầy da, Giang Nhu cũng xử lý, làm xong nói với cậu bé: "Mấy ngày nay hạ chế đụng nước."

Chu Hồng gật đầu, cảm kích liếc nhìn Giang Nhu, "Cảm ơn thím."

Giang Nhu sờ đầu cậu bé, bảo bọn nhỏ tiếp tục xem phim hoạt hình, mình thì vào phòng đọc sách.

Giang Nhu đi rồi, An An còn học dáng vẻ của mẹ, cũng sờ đầu cậu bé.

Câu Hồng cười chọt mặt cô bé, chọc An An cười phá lên.

Buổi tối Lê Tiêu trở về, nói năm nay anh dự định ăn tết cùng các công nhân ở nhà xưởng, "Đây là kết quả sau khi cùng thương lượng với những người khác, đến lúc đó mua TV đặt ở trong căn tin, vừa ăn vừa xem chương trình cuối năm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play