Lê Tiêu đột nhiên hỏi cô, "Người phụ nữ vừa nãy mặc quần áo gì?"

Giang Nhu suy nghĩ một chút, không quá chắc chắn nói: "Hình như là áo khoác màu đen bình thường."

"Em nói vừa nãy các em đụng nhau sau đó cô ta dùng quần áo che kín đứa nhỏ trong lòng?"

"Đúng."

Mới vừa đáp lại cô bỗng nhiên phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía Lê Tiêu, đúng rồi, trên người cô ta ăn mặc áo khoác, vậy cô ta làm sao còn có quần áo che đứa nhỏ lại?

Đương nhiên, cũng có thể là khi ra cửa, cô ta cố ý mang thêm một chiếc áo khoác của người lớn.

Lê Tiêu lại hỏi: "Lúc các em đụng nhau cô ta có vẻ mặt thế nào?"

Giang Nhu cau mày nói: "Đây chính là điều khiến em khó hiểu nhất, nếu như ai va vào An An, em chắc chắn không vui trong lòng, nhưng người này bình tĩnh, lông mày cũng không nhíu một cái, chỉ ngay lập tức dùng quần áo che khuất người, sau đó đưa đứa nhỏ đi vào luôn, em nói tiếng xin lỗi, cô ta cũng không nhìn em một cái."

Vốn cô cũng chỉ cảm thấy là lạ ở đâu, bây giờ bị Lê Tiêu hỏi như vậy, cũng cảm thấy càng nhiều chỗ đáng nghi.

Lê Tiêu khẽ ừ một tiếng, "Nếu như là bọn buôn người, phải là một tay già đời."

Giang Nhu bị anh nói như thế, cảm thấy lòng hoảng loạn, "Anh cũng cảm thấy như vậy?"

Lê Tiểu nhìn cửa nhà vệ sinh, hé mắt, "Anh tin tưởng phán đoán của em."

Hai người ở cửa đợi một hồi lâu, nhìn thấy một người lại một người đi ra, ngay khi cả Lê Tiêu cũng sắp hơi không kiên nhẫn, bên phải cửa nhà vệ sinh có một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung đi ra, người phụ nữ mang giày cao gót, ôm tay một đứa nhỏ ngủ say trong lòng, đứa nhỏ da dẻ trắng nõn, chỉ có điều tóc trên đầu rất ngắn, dán vào da đầu, không nhìn thấy mặt chính diện, bị người phụ nữ dùng quần áo bao lấy.

Giang Nhu thì lại như là phát hiện cái gì, "Là cô ta, trên cổ tay có vòng tay vàng."

Đúng, cô nhớ rồi, lúc đó khi người kia giơ tay, trên cổ tay lóe lên ánh vàng.

Lê Tiêu vừa nghe, đột nhiên xông lên, trực tiếp ngăn cản người, An An không hiểu nhìn cha một cái, sau đó lại nhìn Giang Nhu, "Mẹ?"

Giang Nhu ôm cô nhóc lên, "Không có chuyện gì, cha đang làm việc tốt."

Người phụ nữ cách đó không xa ôm đứa nhỏ mắng to, "Anh là ai? Ai tới giúp tôi một chút, là bắt cóc, tôi hoàn toàn không biết anh ta!"

Lê Tiêu cười lạnh thành tiếng: "Làm sao cô biết tôi là bắt cóc? Hay là chuyện cô làm chính là của bọn bắt cóc?"

Cửa nhà vệ sinh vốn nhiều người, dần dần vây lấy Lê Tiêu và người phụ nữ, có mấy đàn ông thấy Lê Tiêu hung tợn, đi vào lôi kéo Lê Tiêu, bị anh đạp bay ra ngoài, "Cút!"

Giang Nhu sợ Lê Tiêu chịu thiệt, vội ôm An An chen qua, hô to: "Ai là bọn buôn người thì chúng ta cứ đi đồn công an nói chuyện, mọi người trước tiên đừng hỗ trợ, đây là chồng tôi, ba người chúng tôi là một nhà, chúng tôi hoài nghi người phụ nữ này là bọn bắt cóc."

Nhìn thấy Giang Nhu và An An trong lòng cô chui vào, nghe thấy lời này, mấy người đàn ông vây quanh Lê Tiêu bỗng chốc do dự, dần dần lui lại, trong lúc nhất thời không biết ai nói thật.

"Chuyện này…"

"Bọn họ mới là bọn bắt cóc, đây là mưu kế của bọn họ, đừng bị lừa, van xin mọi người giúp tôi một tay…"

Giang Nhu vội hỏi: "Ai có điện thoại không? Gọi điện thoại giúp đi, chúng tôi không sợ báo công an, nếu không nói được, chúng ta cứ cùng nhau chờ công an lại đây."

Người phụ nữ bị Lê Tiêu giữ c.h.ặ.t t.a.y thấy có người thật sự lấy điện thoại di động ra, biến sắc, trong nháy mắt giằng co càng mạnh.

Người chung quanh cũng không phải kẻ ngu, thấy cảnh này, đương nhiên biết ai trong lòng có quỷ.

Trong quá trình giãy dụa, âu phục của người phụ nữ lỏng ra, sau đó nhìn thấy đứa nhỏ bị cô ta quấn vào trên người, giãy dụa như thế cũng không tỉnh, cũng không biết đút bao nhiêu thuốc mê.

An An trong lòng Giang Nhu nhướng mày lên, đột nhiên nói với Giang Nhu: "Là cậu bé đó."

Giang Nhu sững sờ, thấy đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ kia, sau đó nhận ra là cậu bé vừa nãy.

Lê Tiêu vẫn đợi đến khi công an lại đây mới thả người phụ nữ ra, công an dường như quen Lê Tiêu, nhìn thấy anh còn cười vỗ vỗ bả vai anh, cả nhà ba người bọn ngồi trên xe cảnh sát lấy khẩu cung, trên đường Lê Tiểu giải thích nghi ngờ của Giang Nhu, trước đây lúc anh tiến vào ổ bán hàng đa cấp, chính là liên hệ với bọn họ. . Truyện Huyền Huyễn

Giang Nhu nghe vậy trên mặt 囧, không nghĩ tới trong đồn công an bên này cũng có người quen.

Trên đường, Lê Tiêu gọi điện thoại cho Chu Kiến, giải thích tóm tắt một hồi, sau đó bảo bọn họ đi về trước.

Ở đồn lấy khẩu cung, Lê Tiêu xem như là xe nhẹ đường quen, chỉ có An An chưa quen, tò mò nhìn trái nhìn phải, chị công an thấy cô bé đáng yêu, còn cho cô bé ăn.

An An cười ngọt ngào, rất vui vẻ.

Bé trai đến đồn công an sau đó tỉnh lại, cậu bé không nhớ người trong nhà lắm, nhưng rất nhạy cảm với chữ số, nhớ tới một chuỗi số, nghe như số điện thoại, nhưng không hoàn toàn vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play