An An vừa nghe đi chơi, lập tức nghiêng đầu qua nhìn Giang Nhu, bi bô nói: "Công viên giải trí."
Còn nhớ lần trước chơi ở công viên giải trí rất vui vẻ.
Ngược lại Giang Nhu vẫn muốn đi xem phim, đi công viên giải trí không chỉ có nhìn thôi, không giống trong rạp chiếu phim trực tiếp ngồi là được.
Nhưng vẫn nói: "Vậy được, buổi chiều mẹ dẫn con đi công viên giải trí."
An An đứng lên từ trên ghế sô pha, vui vẻ nhảy lên, "Mẹ là người tốt."
Giang Nhu nghe vậy nở nụ cười, "Đó là bởi vì ngày hôm nay là sinh nhật An An."
An An ngây thơ nói: "An An muốn mỗi ngày tổ chức sinh nhật."
"Vậy cũng không được, sinh nhật một năm chỉ có một lần, lần sau qua năm sau nhé."
An An nhíu mày, dường như không hiểu một năm còn phải chờ bao lâu.
Lê Tiêu ngồi ở trước bàn ăn nói: "Công viên giải trí thật sao? Vậy buổi chiều anh tới đón hai người."
"Được."
Buổi trưa sau khi tan lớp Giang Nhu dẫn An An đến tiệm bánh kem trước cổng trường học đặt một bánh kem hạt dẻ tám tấc, sau đó mới dẫn cô bé về nhà ăn cơm, ngủ một giấc no say, sau đó gõ cửa nhà bên cạnh, "Ngày hôm nay An An tổ chức sinh nhật, tôi chuẩn bị dẫn con bé đi công viên giải trí chơi, mọi người có đi hay không?"
Uông Nhạn không biết công viên giải trí là cái gì? Cô ấy nhìn về phía mẹ chồng, mẹ Chu thấy ánh mắt Chu Hồng lóe lên khát vọng, trực tiếp quyết định, "Đi, chờ bọn thím một lúc."
"Được."
Sau đó ba người lớn ba trẻ nhỏ cùng ngồi xe buýt xe đi tới công viên giải trí.
Uông Nhạn bọn họ tới đây đã mấy ngày, bởi vì không quen người và nơi đây, họ chỉ có thể ở nhà xem TV.
Có điều Chu Kiến đã tìm người kéo quan hệ, chuẩn bị đưa Chu Hồng vào trường tiểu học gần đó, tuổi tác cậu bé còn nhỏ, chuẩn bị học lớp một, gần như qua mấy ngày là phải đi học rồi.
Còn mẹ Chu ở nhà phụ trách đưa đón cháu và làm cơm, Uông Nhạn đến quán ăn công xưởng giúp đỡ, nhà xưởng vừa mới bắt đầu, lương ở quán ăn cũng không cao, có điều hai, ba trăm đồng tiền vẫn được.
Đừng nói là hai, ba trăm, cho dù một hai hào cũng không có, Uông Nhạn cũng đồng ý đi giúp đỡ.
Công viên giải trí cách phố đi bộ rất gần, sau khi Giang Nhu xuống xe công cộng còn cố ý dẫn bọn họ đi vòng từ phố đi bộ, còn chỉ vào một cửa hàng ở lối vào phố đi bộ cho bọn họ xem, "Lúc trước cửa hàng mà Lê Tiêu, Chu Kiến mở chính là chỗ này, kiếm được rất nhiều tiền." Chuyện liên quan đến cửa hàng cũ Uông Nhạn và mẹ Chu cũng từng nghe Chu Kiến nói, lúc đó khiến bọn họ sầu lo không thôi, lo lắng hai anh em bọn họ ở phía Nam không vượt qua nổi, cũng may sau đó chính bọn họ đều giải quyết được.
Nghe Giang Nhu nói trên cửa dán giấy viết chuyển nhượng cửa hàng, Uông Nhạn mắng câu: "Đáng đời."
Giang Nhu nhìn về phía tiệm áo liệm bán vòng hoa bên cạnh cửa hàng ăn sáng, người đi đường lướt qua hận không thể vòng qua, không nhịn được buồn cười.
Việc này cũng chỉ có Lê Tiêu mới làm được.
Lúc trước vì chuyện này Thường Dũng còn chạy đến tìm Lê Tiêu, Lê Tiêu giả bộ vô tội với người ta, nói bởi vì quán ăn sáng không mở được, anh dứt khoát chuyển nhượng quán, đối phương bán cái gì anh cũng không biết.
Cuối cùng Thường Dũng có đi tìm người trao đổi không Giang Nhu không biết, có điều thấy cửa tiệm này vẫn mở, chắc là không xin xỏ được.
Giang Nhu dẫn bọn họ vòng qua phố đi bộ đến công viên ở đằng sau, sau đó trở về trước cổng công viên giải trí, cùng đi vào.
Vừa đi vào thì nhìn thấy có một ông cụ đẩy xe đạp toàn bong bóng, Giang Nhu mua ba quả bóng cho đứa nhỏ.
Uông Nhạn còn muốn trả tiền, bị Giang Nhu ngăn cản, "Không bao nhiêu tiền, chờ lát nữa cô trả, tôi cũng không khách sáo với cô."
Uông Nhạn thở phào nhẹ nhõm, không muốn luôn chiếm hời của Giang Nhu.
An An trượt xuống từ trên người Giang Nhu, một tay cầm bong bóng, một tay nắm tay mẹ, hài lòng nhảy tung tăng, còn nghiêng đầu qua nói với Chu Hồng: "Trẻ con, phải theo sát."
Mẹ Chu nghe vậy nở nụ cười, "Nha, An An nói là mọi người phải theo sát cháu phải không?"
An An nghiêm túc gật đầu.
Mẹ Chu và Uông Nhạn cười, "Đứa nhỏ này không lớn, sao lại thông minh như vậy, còn biết chúng ta phải theo sát con bé?"
Giang Nhu cũng cười, đây đúng là không phải cô dạy, có lẽ từ nhỏ chạy ở bên ngoài với Lê Tiêu, vừa ra bên ngoài An An vô cùng dính cô và Lê Têu, chưa bao giờ chạy lung tung.
Giang Nhu nắm tay cô bé đi ở phía trước, vừa đi vừa giới thiệu trò chơi cho bọn họ, sau đó dẫn bọn họ chơi vòng xoay chọc trời, đu quay ngựa gỗ, thiên đường trên nước… Có vào trò chơi kích thích Giang Nhu sẽ không dẫn bọn họ đi chơi, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, có điều Chu Hồng to gan, muốn ngồi tàu lượn siêu tốc, Giang Nhu bèn để cậu bé thử.
Sau đó lại nhìn thấy cậu bé vui vẻ đi tới, mặt trắng bệch, đi mấy bước sau đó hai chân còn mềm nhũn suýt chút nữa té ngã.
Khiến mẹ Chu cười không thôi, bước nhanh đi tới ôm lấy cậu bé, "Không phải muốn chơi sao?"
Chu Hồng hơi xấu hổ.
An An tiến lên an ủi cậu bé, "Cậu bé, cực kỳ lợi hại."
Nghe nói như thế, Chu Hồng ưỡn lồng n.g.ự.c nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT