Đến bệnh viện, Giang Nhu dẫn Lê Tiêu đi lấy số kiểm tra sức khoẻ, sau đó đến khoa kiểm tra sức khoẻ cầm tờ khai, dựa theo những mục trên tờ khai mà đi từng nơi làm kiểm tra.

Trong bệnh viện hơi nhiều người, kiểm tra xong ra khỏi bệnh viện đã là giữa trưa, có vài mục có kết quả chậm một chút, bác sĩ bảo bọn họ hai ngày sau tới lấy.

Một nhà ba người đi ra cổng lớn của bệnh viện, đang chuẩn bị đi ăn cơm thì đụng phải người quen ở cửa.

Thường Dũng ôm một người phụ nữ trẻ tuổi đi tới, người phụ nữ chính là người mà Giang Nhu nhìn thấy ở triển lãm, nhưng hôm nay cô ta ăn mặc rất đơn giản, chỉ mặc chiếc đầm màu trắng, dưới chân là giày đế bằng, tay cô ta thỉnh thoảng vuốt ve cái bụng, trên mặt lộ ra nụ cười.

Thường Dũng cũng cười, cả người đều lộ ra sự vui mừng.

Trong lòng Giang Nhu hồi hộp.

Thường Dũng cũng nhìn thấy bọn họ, chủ động chào hỏi với Lê Tiêu, anh ta biết bây giờ sự nghiệp của Lê Tiêu càng ngày càng tốt, vì thế chào hỏi một chút cũng không bận tâm, "Gần đây làm sao cũng không thấy cậu? Bà chủ của Liễu Trang hay hỏi thăm cậu mấy lần đấy."

Nói xong nháy mắt trêu ghẹo Lê Tiêu.

Dưới cái nhìn của anh ta, bây giờ sự nghiệp của Lê Tiêu thành công, cũng không cần bận tâm cô vợ trong nhà nữa.

Không có gì có thể bộc lộ ra sức hút của đàn ông hơn phụ nữ.

Lê Tiêu khẽ cau mày.

Giang Nhu không lên tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Sắc mặt lê Tiêu bình thường nói: "Gần đây rất bận rộn, không giống anh Thường, người gặp việc vui tinh thần thoải mái, trông bộ tôi có đám cưới ăn rồi."

Thường Dũng nghe xong rất vui vẻ, "Ha ha ha, đến lúc đó nhất định mời cậu."

Xem như là chấp nhận.

Hàn huyên vài câu rồi từng người tách ra, Thường Dũng không thể chờ đợi được nữa mang theo kẻ thứ ba vào bệnh viện, cũng không biết muốn kiểm tra cái gì.

Đi ra cổng lớn của bệnh viện, Giang Nhu hỏi Lê Tiêu, "Bà chủ gì?"

Trên mặt Lê Tiêu lộ ra vẻ chán ghét, nói thẳng: "Một bà chủ quán ăn, chồng cô ta lúc còn trẻ bị bại liệt, cô ta tiếp tục mở tiệm, bởi vì có chút sắc đẹp, rất nhiều người đều thích đến chỗ cô ta ăn cơm. Thường Dũng cũng vậy, bình thường mời khách ăn cơm đều là ở đó, ban đầu anh cũng đi theo, có lần thấy cô ta bị người ta chuốc rượu lợi dụng, cảm thấy buồn nôn, bèn lên giúp cô ta cản lại, không có gì khác."

Không dám nói sau này mỗi lần anh đến, đối phương đều đổi rượu thành nước cho anh, mà đám người Thường Dũng cũng hầu như lấy chuyện cản rượu đó ra làm chuyện đùa, còn nói một số lời ám muội thấp kém, anh phản bác mấy lần cũng vô dụng. Đặc biệt là người phụ nữ đó, đều nhìn lén anh, bị đùa giỡn cũng không giải thích, như là chấp nhận hai người có quan hệ.

Cái cảm giác này khiến anh rất buồn nôn, như là bị đút một đống phân. Sau đó Lê Tiêu cũng không thích đi đâu, mỗi lần đều cố gắng kiếm cớ thoái thác, sau khi tan tành với Thường Dũng thì càng không đi qua một lần.

Giang Nhu nghe xong trong lòng có chút không thoải mái, "Sao anh chưa từng nói với em?"

Lê Tiêu nghe xong mặt không thèm để ý, "Cái này có gì hay mà nói? Cũng không phải chuyện quan trọng gì."

Giang Nhu nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện anh biểu hiện tự nhiên, giống như thật sự nghĩ như thế, cảm thấy đây là một chuyện rất nhỏ.

Trong lòng tức không chịu nổi, không nhịn được cũng nói một câu, "Cũng đúng, ngược lại chuyện có bạn nam ở lớp bên cạnh tò tình với em em cũng không nói cho anh."

Nói xong ôm con nhanh chân đi về phía trước.

Lê Tiêu nghe nói như thế, trong nháy mắt không bình tĩnh được, vội vàng đuổi theo hỏi: "Chuyện khi nào? Sao em không nói với anh?"

Giang Nhu không hề liếc mắt nhìn anh một cái, không hề gì nói: "Cái này có gì hay mà nói? Cũng không phải chuyện quan trọng gì."

"…"

Lê Tiêu bị nghẹn, trong lòng thầm mắng một tiếng, tiếp tục truy hỏi: "Chuyện này sao không quan trọng?"

Còn đưa tay muốn kéo cô.

Giang Nhu thiếu kiên nhẫn liếc mắt nhìn anh, sau khi bị anh nắm tay trực tiếp nhét con cho anh, "Không phải là em không đồng ý sao?"

Lê Tiêu nhận lấy đứa nhỏ, trong lòng không thoải mái, "Đây là vấn đề có đồng ý hay không hả?"

"Không phải vậy à?"

Lê Tiêu: "Em nên nói cho cậu ta biết em có chồng rồi."

"Được, lần sau nói."

"…"

Ngày hôm sau, Giang Nhu ăn mặc thật xinh đẹp đi học.

Lê Tiêu ôm con đứng ở cửa nhìn cô rời đi, đợi người đi xa, mặt anh không có cảm xúc liếc nhìn An An, "Mẹ con mặc đẹp quá."

Cô nhóc không thèm để ý tới anh, uốn éo trong lòng anh, muốn trượt xuống khỏi người anh, "Ăn trứng trứng."

Lê Tiêu tức giận nói: "Con chỉ biết ăn thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play