Giang Nhu gật đầu, "Anh chờ tôi một lúc, tôi gọi điện thoại cho Lê Tiêu."
"À, được."
Giang Nhu đi tới phòng bảo vệ bên cạnh, trong phòng bảo vệ có điện thoại, bình thường sinh viên gọi điện thoại thì miễn phí.
Cô gọi điện cho Lê Tiêu, nói: "Chu Cường tới rồi, anh ta chưa ăn cơm, em dẫn anh ta đi ăn gì trước, ở quán cơm của Vương Tiểu Nhị, đợi lát nữa anh qua thẳng đó luôn đi."
Lê Tiêu ở trong điện thoại trầm mặc một chút, sau đó trả lời một tiếng ừ.
Lúc cúp điện thoại, Giang Nhu nghe thấy tiếng bi bô của An An: "Mẹ".
Quả thực ngọt đến thấm vào trong lòng.
Giang Nhu đi ra dẫn Chu Cường đi ăn cơm. Chu Cường thấy trên mặt cô tươi cười, còn tưởng rằng Lê Tiêu nói với cô cái gì, tâm trạng thả lỏng một chút, cũng không khách sáo, "Được, vậy thì quấy rầy chị dâu, một ngày không ăn, quả thực đói bụng."
Giang Nhu cười cười, thấy anh ta nhiều hành lý, bèn ôm giúp hai cái.
Ra trường, Giang Nhu gọi một chiếc xe van, sau đó đi thẳng tới quán cơm của Vương Tiểu Nhị.
Bề ngoài quán cơm nhìn không lớn, bên trong lại rất rộng rãi, hai phòng mở thông, bàn bên ngoài có mấy người ngồi, Giang Nhu dẫn anh ta vào trong, tìm một bàn tròn ngồi xuống.
"Anh ngồi trước một lát, tôi đi gọi món ăn."
Chu Cường còn khách sáo với cô, "Không không không, để tôi gọi, tôi ăn hơi nhiều."
Nói xong đứng lên.
Giang Nhu không nhường, "Bên này người ta nói chuyện có thể anh nghe không hiểu, tôi đi cho, anh uống nước lọc trước đi."
Sau đó đi tới quầy hàng bên ngoài.
Khi Lê Tiêu và Chu Kiến tới, món ăn gần như đã lên được một nửa, Giang Nhu gọi tám món, còn gọi một tô cơm tẻ.
Chu Cường không ăn, Giang Nhu khuyên anh ta ăn trước, anh ta cũng không nhúc nhích, mà nói chuyện với Giang Nhu, thuận tiện hỏi thăm một ít chuyện của Lê Tiêu, Giang Nhu lại gạt đi.
Bàn tròn vừa vặn sát bên cửa sổ, Chu Cường liếc mắt một cái đã thấy bên ngoài Lê Tiêu và Chu Kiến xuống xe. Lê Tiêu ôm đứa nhỏ xuống từ phía sau, Chu Kiến ngồi ở vị trí lái xe, trong lòng Chu Cường không nói được cảm giác gì, chỉ cảm thấy bây giờ ngay cả Chu Kiến cũng mạnh hơn anh ta, anh ta cũng không biết lái xe bốn bánh.
Anh ta không ngu giống như Vương Đào, Chu Kiến nói nợ mấy triệu cũng tin, cho dù thật sự nợ tiền, vậy bọn họ chắc chắn cũng có bản lĩnh kiếm nhiều hơn, nếu không vậy làm sao dám mượn? Chu Cường ở nhà nghĩ rất lâu, cảm thấy cái gì cũng không quan trọng bằng tiền, vì thế cắn răng tới đây.
Lúc Lê Tiêu và Chu Kiến tiến vào, Chu Cường vội vã đứng lên nghênh đón, trên mặt cười cực kỳ thân thiết, "Hai ông chủ lớn đến rồi, lại đây mau ngồi, chỉ chờ các anh thôi."
Muốn bao nhiêu nhiệt tình thì có bấy nhiêu nhiệt tình.
Bóng người Lê Tiêu đi ở phía trước, sau đó đi thẳng tới ngồi bên cạnh Giang Nhu, đưa An An trong lòng cứ đòi mẹ ôm cho cô.
Giang Nhu nhận lấy, cô nhóc cười vô cùng vui vẻ, còn lấy tay cho cô xem, trên hai cổ tay đều vẽ đồng hồ, vẽ rất qua loa, vừa nhìn đã biết là cha cô bé vẽ.
Giang Nhu ôm cô bé khen một câu.
Cô nhóc cười càng vui vẻ.
Chu Cường ôm Chu Kiến ngồi xuống, Chu Kiến không muốn ngồi bên cạnh anh ta, đi đường vòng ngồi qua bên Lê Tiêu. Chu Cường cũng không lúng túng, sau khi ngồi xuống khen ngợi cô nhóc trong lòng Giang Nhu rất xinh.
Giang Nhu cười, dùng đũa gắp bụng cá cho An An ăn.
Chu Cường lại đứng dậy rót rượu cho Lê Tiêu và Câu Kiến, "Mới bao lâu không gặp, anh Tiêu với anh Kiến lại làm cho người ta cảm thấy rất khác, vừa nhìn chính là doanh nhân thành công, mấy năm trước, sao em có thể nghĩ đến hai anh có thành tựu lớn như hiện tại chứ…"
Lời nói này thực sự vừa khách sáo vừa lúng túng.
Lê Tiêu và Chu Kiến nghe xong cũng không biết nói cái gì.
Vẫn là Giang Nhu chen vào một câu, "Nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, tất cả mọi
người đều đói bụng rồi."
"Đúng đúng đúng, ăn cơm."
Chu Cường cũng đổ đầy ly rượu của mình, sau đó lại nói: "Trước khi ăn cơm em kính hai anh trước, trước kia là em có mắt không thấy Thái Sơn, sớm biết anh em em lợi hại như vậy, trước đây em làm gì nịnh bợ những tên khốn kiếp đó, cũng không gặp may gì không nói, ngược lại đổ không ít tiền vào, bây giờ còn mong hai anh rộng lượng không chấp tiểu nhân, tha thứ cho em…"
Chu Kiến nghe xong lời này không nhịn được, "Trước đây lúc nịnh bợ người ta thì nói quý nhân, bây giờ đã biến thành khốn nạn? Vậy có phải sau này tao với anh Tiêu cũng thành đồ khốn nạn không?"
Giang Nhu nghe xong muốn cười, cảm thấy miệng lưỡi Chu Kiến cũng rất sắc bén.
Chu Cường dừng một chút, sau đó tát mình một cái, "Không không không, là em nói nhầm, không có ý gì khác, chủ yếu vẫn là đầu óc em không biết phát triển, nào, em tự phạt một ly."
Lê Tiêu thản nhiên nhìn anh ta một cái, "Ngồi xuống ăn đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT