Sau đó, cái cô ấy gọi là trong lòng có tính toán vậy chính là tìm một bạn trai cảnh sát rồi. Nói tới bạn trai của mình, trên mặt Đổng Minh Minh mang theo ít ý cười, "Chính là lúc tới với tên súc sinh kia đánh nhau vào trong đồn công an thì quen biết, lúc đó sau khi tiến vào gã ta cứ làm phiền tớ, còn muốn đánh mặt tớ, bị Thẩm Hạ dùng một tay nắm lại, tên súc sinh đó đau đến mức suýt chút nữa khóc lên, thật vô dụng."
Nói xong hừ một tiếng, "Nhưng tớ càng kinh tởm Đổng Thành Lỗi hơn, ông ta nói bạn trai tớ thân phận thấp không xứng với tớ, tớ lập tức hỏi ông ta có phải quên thân phận lúc trước của mình là gì không, một tài xế lái xe như ông ta, còn không bằng bạn trai tớ, ít nhất bạn trai tớ là sinh viên đại học, còn là công chức, ăn cơm nhà nước."
"Cậu cũng không biết sắc mặt lúc đó của ông ta khó coi cỡ nào đâu, ngẫm lại đã thấy vui sướng."
Giang Nhu nghe xong hiếu kỳ, "Bạn trai cậu…"
Đổng Minh Minh múc một muỗng canh, âm thanh bình tĩnh nói: "Anh ấy rất tốt, tớ theo đuổi anh ấy, anh ấy cũng rất dễ theo đuổi, mời ăn hai bữa cơm đã đồng ý. Anh ấy không biết nhà tớ có tiền, còn tưởng rằng cha mẹ tớ vì tiền mà bán con gái, để tớ xem mắt với loại người như vậy nên cực kỳ tốt với tớ. Tớ cũng chưa nói. Có cơ hội giới thiệu cho hai người làm quen."
"Được đó."
Đối với cảnh sát, trong lòng Giang Nhu vẫn rất có thiện cảm.
——
An An một tuổi rưỡi đã không cần mặc tã trẻ em, biểu cảm trên mặt cũng càng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn biết chạy.
Bình thường ngày nào không nhiều tiết, Giang Nhu sẽ dẫn cô bé cùng đến lớp, An An cực kỳ ngoan, ngồi tại chỗ không khóc cũng không làm ồn, giảng viên trên bục giảng giảng bài cô bé thậm chí còn ngẩng đầu lên nghiêm túc nghe, tuy rằng cũng không nghe hiểu gì.
Giang Nhu lấy giấy bút đặt trước mặt cô bé, cô bé biết cầm bút vẽ, vừa vẽ vừa nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng, cây to hoa nhỏ cỏ nhỏ…
Âm thanh hơi lớn, Giang Nhu đặt ngón tay bên miệng cô bé ra hiệu cô bé nói nhỏ thôi, cô nhóc bắt chước điệu bộ của mẹ, đặt tay nhỏ xuỵt ở bên môi, sau đó không nói gì nữa.
Bởi vì An An rất hiểu chuyện, bạn cùng lớp không hề nói gì, thậm chí có khi học xong chuông tan học còn chưa vang lên, giảng viên còn đi tới bên cạnh An An trêu cô bé, hỏi cô bé có nghe hiểu không?
Cô bé ngoan ngoãn lắc đầu, "Không hiểu, An An ngốc."
Giảng viên cười sờ đầu cô bé.
Cô bé cũng ngây ngốc cười.
Chờ giảng viên đi rồi, Giang Nhu tiến đến bên tai cô bé nhẹ giọng nói: "An An không ngốc, An An chỉ là quá nhỏ, sau khi lớn lên con sẽ rất thông minh." Cô nhóc cười vui vẻ, "Mẹ thông minh nhất."
Thứ tư, Giang Nhu có tiết thí nghiệm. Mặc dù cô học chuyên ngành Trung y, nhưng trường học cũng sẽ dạy một ít kiến thức Tây y, có lúc sẽ đi học ở phòng thực nghiệm, còn có thể làm trợ lý cho các đàn anh đàn chị.
Vì thế ngày hôm nay An An đi cùng Lê Tiêu, tiết cuối cùng tan học sớm, Giang Nhu đi ra khỏi phòng học đúng lúc là năm giờ chiều, đang chuẩn bị đi tìm Đổng Minh Minh. Giữa trưa trưa có bạn học nói cho cô biết Đổng Minh Minh tìm mình, buổi trưa hôm nay cô về nhà không ở thư viện, nhưng mà gần như cũng biết là chuyện gì. Quãng thời gian trước Đổng Minh Minh nói mẹ cô ấy muốn đi nước M, hẳn là có quà muốn tặng cho mình.
Có điều Giang Nhu mới đi vài bước, đã có người gọi cô lại, "Giang Nhu, ở chỗ bảo vệ cổng phía Nam có người tìm cậu, nói là anh em của chồng cậu."
Giang Nhu sửng sốt một chút, nghe thấy là anh em của Lê Tiêu, phản ứng đầu tiên là Kim Đại Hữu.
Dù sao ngoại trừ Kim Đại Hữu ra, cũng không có ai chạy đến bên này.
Chỉ có điều Kim Đại Hữu nên học ở trường mới đúng, chẳng lẽ tham gia cuộc thi gì?
Giang Nhu mang theo nghi vấn đi tới cổng Nam.
Khi sắp đến, xa xa nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa, là Chu Cường.
Chu Cường cũng thấy cô, trên mặt lộ ra nụ cười, "Chị dâu."
Giang Nhu không hiểu gì nhìn về phía anh ta, "Chu Cường? Tại sao anh cũng tới?"
Trong lòng rất bất ngờ, làm thế nào cô cũng không nghĩ đến Chu Cường sẽ đến nơi này.
Chu Cường sờ đầu, có hơi không tiện cười nói: "Tôi không biết anh Tiêu ở đâu nên đến tìm chị."
Giang Nhu thi đậu đại học danh tiếng ở tỉnh G, học ngành Trung y, lúc trước treo rất lâu ở trên biểu ngữ của Nhất Trung, người quen trong huyện đều biết, anh ta cũng không ngoại lệ.
Trong lòng Giang Nhu có chút không thoải mái, chủ yếu là anh ta không chào hỏi gì đã trực tiếp tìm đến, nếu anh ta hỏi Lê Hân và thím Vương một câu, cô và Lê Tiêu cũng đến đến mức coi như không biết gì.
Có điều thấy dáng vẻ chật vật của anh ta, cô vẫn hỏi: "Ăn chưa?"
Chu Cường lắc đầu, "Chưa."
Vừa nhắc tới cái bụng anh ta lập tức đói bụng kêu lên ùng ục, anh ta sờ một cái, mặt lúng túng nhìn cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT