Triệu Vân vừa nghe, nhiệt tình nói: "Chị nghe lão Thường nói anh ấy định đưa căn nhà ở bên Giang Tâm cho các em, cuối năm các em phải lo sang tên, sang nửa cuối năm cô bé có thể tới đây đi học."

"Chị nhớ ở đó gần trường cấp ba trực thuộc, trường cấp ba trực thuộc là trường cấp ba trọng điểm, tốt vô cùng, quản lý khép kín, năm nay vài người thi đậu đại học thủ đô, cháu chị học ở đó đấy, không tin em hỏi nó thử xem."

Nói xong nghiêng đầu qua chàng trai ngồi bên cạnh cô ấy.

Chàng trai đột nhiên bị gọi tên, ngẩng đầu lên.

Triệu Vân giới thiệu, "Đây là đứa nhỏ của chị chồng trước của chị, tên Quý Vũ, đứa nhỏ này từ nhỏ đi học kết quả học tập đã rất tốt."

Giang Nhu biết Quý Vũ, lần trước đến nhà họ Thường chơi, Triệu Vân có nhắc tới, nói đứa nhỏ này rất ưu tú, chỉ là người dượng hiện tại cũng có hai đứa nhỏ, thích bắt nạt người, cũng may bản thân đứa nhỏ này không chịu thua kém thi đậu trường cấp ba trực thuộc, dời ra ngoài ở, dù cho nghỉ hè cũng thà đến nhà họ Thường.

Chàng trai liếc mắt nhìn Lê Hân, sau đó nói với Giang Nhu: "Trường cấp ba trực thuộc rất tốt, giáo viên khá chú trọng thành tích học tập, quản hơi nghiêm, nhưng đều rất có trách nhiệm, quan hệ của các bạn học cũng tốt hơn."

Giang Nhu nghe xong động lòng.

Triệu Vân theo sau bổ sung một câu, "Nơi đó vào hơi khó, lúc đến để chị nói một tiếng với bạn học chị."

Triệu Vân là giáo viên tiểu học, cô ấy có thể nói lời này, nhất định có nắm chắc.

Giang Nhu do dự, có hơi không có đáp lại được, mà chỉ nói: "Xem thử sang năm Hân Hân thi cấp ba kết quả thế nào trước đã, nếu như có kết quả tốt, vậy đến lúc đó có lẽ phải làm phiền chị rồi."

Lời nói khá rõ ràng, Giang Nhu cảm thấy Triệu Vân muốn để mình nợ cô ấy một phần ân tình, tuy rằng cô không biết tại sao, nhưng gần như có thể đoán được có liên quan đến Thường Dũng và Lê Tiêu.

Cơm nước xong xuôi trên đường trở về, Lê Hân ôm An An không nhịn được nói: "Chị, em học tùy tiện trường nào cũng được, chị đừng nghe chị Triệu kia, em cảm thấy chị ta không có ý tốt."

Giang Nhu nghe xong buồn cười, "Con nít con nôi đoán mò cái gì, có lẽ là anh rể em rời công ty chồng chị ấy, chị ấy không muốn cắt đứt quan hệ hai nhà nên mới có thể nói như vậy."

Lê Hân nghe xong không lên tiếng.

Có điều chờ buổi tối Lê Tiêu trở về, Giang Nhu vẫn nói việc này với anh. Lê Tiêu nghe xong quả thật không có phản ứng gì, còn nói: "Vậy thì đồng ý đi, chuyện tốt đưa tới cửa mà không đồng ý?"

Giang Nhu không xác định hỏi:"Nhưng không có ảnh hưởng gì tới anh chứ?"

Lê Tiêu nghe vậy nở nụ cười, "Chút chuyện nhỏ này có thể có ảnh hưởng gì tới anh?"

Sau đó tỏ vẻ không sao cả bổ sung một câu, "Nhiều nhất chẳng qua là để anh tiết lộ một vài tin tức bên ngoài của Thường Dũng cho chị ta mà thôi."

Giang Nhu nghe mà không hiểu, "Có ý gì?"

Lê Tiêu cúi đầu tiếp tục tính sổ sách, "Thường Dũng ở bên ngoài chơi vài đóa hoa, gần đây còn bao nuôi một nữ sinh đại học."

"…"

Giang Nhu trực tiếp khiếp sợ ngay lập tức, trợn mắt lên, "Thiệt hay giả vậy? Anh ta… Sao anh ta lại làm như vậy?"

Thường Dũng lớn lên trông rất thành thật, Giang Nhu vẫn cho là vì con người anh ta cực kỳ tốt, chăm lo gia đình yêu thương con cái.

Bây giờ đột nhiên nghe thấy tin tức này, có cảm giác đập vỡ tam quan.

Không phải cô ngạc nhiên, đời sau có rất nhiều tin quá trớn hơn, tất cả mọi người tập mãi thành quen, nhưng bây giờ vẫn rất hiếm thấy, huống chi còn xảy ra ở bên cạnh cô.

Lê Tiêu tỏ vẻ bình tĩnh, "Rất bình thường, những tên đàn ông đột nhiên trở nên giàu có luôn thích tìm cô gái trẻ, có khi thậm chí tìm mấy người, hồi trước trên công trường có một nhà thầu cũng như vậy, mỗi lần đến một nơi là bao nuôi một người, tiền đều tiêu trên người phụ nữ bên ngoài, vợ con ở nhà ăn cơm cũng không đủ."

Nói qua nói lại anh đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút yên tĩnh, nghiêng đầu lại liếc nhìn Giang Nhu, thấy cô hoài nghi nhìn mình, hiểu ra cái gì, vội giơ tay xin thề, "Anh không làm việc này, hồi trước bọn họ đến hộp đêm ca múa nhảy hát uống rượu, anh đều không đi, Châ Kiến cũng bị anh quản không cho đi nơi nào."

Chủ yếu là trước đây khi anh ở thị trấn, không ít lần đến nơi đó chơi, hỗn loạn cỡ nào chỉ có chính anh biết.

Giang Nhu không tin, bỏ cái quần may được một nửa trên tay ra, đứng dậy đi tới bên cạnh anh cúi đầu ngửi một cái, Lê Tiêu hơi ngứa, nghiêng đầu cười, "Ngửi được chưa?"

Còn đưa tay ôm eo Giang Nhu.

Giang Nhu đẩy cổ áo của anh ra nhìn, trên cổ chỉ có vết đỏ tối hôm qua cô lưu lại, mặt đỏ lên, cảnh cáo nói: "Tốt nhất không có, nếu có lập tức ly hôn, con thuộc về em, em cũng không làm lỡ anh, sau này chúng ta mỗi người kết hôn, ngày sau cho dù anh sống tốt cỡ nào em cũng sẽ không dính chặt lấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play