Buổi sáng khi tách ra, An An thấy mẹ đạp xe đi mà không dẫn mình, trực tiếp òa khóc, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, "Mẹ… Hu hu hu."
Rất thương tâm.
Lê Tiêu ôm cô bé, "Cha ở đây, mẹ con phải đi học."
Cô nhóc không để ý tới anh, vặn vẹo thân mình, khóc lóc duỗi tay đòi mẹ.
Lê Tiêu thấy vậy không đành lòng, ôm cô bé xoay người quay về phòng, cô nhóc tức giận đánh anh.
Lê Tiêu nở nụ cười, "Ở trước mặt mẹ con ngoan như vậy, sao ở trước mặt cha lại là dáng vẻ này?"
An An rất thương tâm, "huhuhu" khóc không ngừng, chính là không cần anh.
- -
Giang Nhu đến trường, cô tới không tính là sớm nhất, mấy hôm trước có vài học sinh đã tới rồi, trời chưa sáng đã bao lớn bao nhỏ vào cổng trường.
Buổi sáng là báo danh và nhận chăn, nhận bình nước, chăn và bình nước là đồ miễn phí, Giang Nhu cầm lấy, một bao to, cô đặt phía sau xe đạp cột chắc lại, làm xong mấy việc này còn sớm, trước hết cô đem đồ trở về, sau đó vòng lại tìm thành viên hội học sinh, cũng muốn một phù hiệu tình nguyện viên trên tay áo, tiếp đón dẫn dắt những sinh viên mới cùng các đàn anh đàn chị.
Hôm nay khai giảng, căn tin cũng mở, buổi sáng Giang Nhu đã nói với Lê Tiêu, giữa trưa anh không cần cố ý trở về một chuyến, cô ăn ở trường học.
Cho nên buổi trưa cô cũng không trở về, ăn cơm ở căn tin ăn, bận rộn đến hơn một giờ chiều, có người thông báo với cô, một giờ rưỡi người hướng dẫn phát sách ở phòng truyền thông.
Giang Nhu lập tức hỏi đường đến phòng truyền thông, chờ cô tới phòng đào tạo đã là một giờ một phút, lớp học đã có rất nhiều người ngồi.
Đều là tân sinh viên năm nhất, rõ ràng cũng không quen biết, mọi người lại trò chuyện vô cùng náo nhiệt, còn có mấy bạn học cầm điện thoại trên tay.
Trước đó Lê Tiêu cũng muốn mua một chiếc di động cho Giang Nhu, nhưng sau khi Giang Nhu biết thì lập tức ngăn anh lại, bây giờ di động đắt đến mức dọa người, rẻ nhất cũng phải hai ba nghìn, phí Internet lại hơn một ngàn, còn không có tác dụng gì, cần thứ đó làm chi? Giang Nhu tùy tiện tìm một hàng ngồi xuống, đợi một lát, người trong phòng học càng đến càng nhiều, khi một giờ hai mươi lăm, vài người vào phòng học, trong đó có một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc thời trang đi lên bục giảng, nói là người hướng dẫn của hai lớp bọn họ, họ Từ.
Cô Từ nói hai câu, sau đó mời phó viện trưởng tới cùng cô ấy lên bục nói chuyện, mọi người vỗ tay như sấm.
Một màn làm cho Giang Nhu ngồi ở dưới thấy vô cùng quen thuộc, đời trước cô học trường cảnh sát cũng như vậy, người hướng dẫn và lãnh đạo lên bục nói rất nhiều lời cổ vũ.
Cách đây hai mươi năm trước, giống như cô được ôn lại một lần.
Lãnh đạo nói xong nói, sau đó người hướng dẫn bảo nam sinh hai lớp đứng lên chuyển sách và đồng phục quân sự, nam sinh phát thẳng sách xuống, một cuốn thật dày.
Làm xong đã là hơn một giờ rưỡi chiều, người hướng dẫn bảo mọi người sáu giờ tối đến sân thể dục tập hợp huấn luyện quân sự, sau đó thì nói tan.
Trên mặt Giang Nhu hiện lên một 囧, cô nghĩ tới, tân sinh viên nhập học còn phải huấn luyện quân sự.
Nhưng bây giờ cô ở bên ngoài có hơi phiền phức, nghĩ một hồi, cô ôm sách đuổi theo người hướng dẫn, nói tình huống của mình, "Thưa cô, em là Giang Nhu lớp một, tình huống của em khá đặc biệt, bởi vì đã kết hôn sinh con, cho nên hiện tại thuê một phòng ở bên ngoài, nếu đi quân sự, nửa đêm huấn luyện viên đột nhiên thức dậy thao luyện, e rằng em không có cách nào biết được."
Người hướng dẫn nghe thấy lời này của cô đã biết cô là ai, nhìn cô một cái, "Được, lát nữa cô nói một tiếng với huấn luyện viên của các em, nhưng sáu giờ tối này tập hợp vẫn phải trình diện, huấn luyện viên sẽ nói một vài tình huống tập quân sự."
"Vâng."
Giang Nhu nhẹ nhàng thở ra, sau khi thấy người hướng dẫn rời đi, lập tức đạp xe về nhà, đặt sách xuống thì đi tìm Lê Tiêu.
Một ngày không thấy An An, trong lòng cô nhớ muốn chết.
Giang Nhu ngồi xe buýt, đợi mười đến phút mới ngồi lên xe, sau đó một đường tìm đến công ty Lê Tiêu, đi lên tầng bốn.
Đây là lần đầu tiên Giang Nhu đến công ty của Lê Tiêu, còn rất lớn, bên trong trang trí hơi giống nơi làm việc của các phần tử tri thức trong phim Hồng Kong, cũng không ai ngăn cản cô, Giang Nhu đi thẳng tìm thấy văn phòng của Lê Tiêu, văn phòng của anh là phòng ở cuối phía đông, cửa gỗ, phía trên treo tấm bảng ghi tên và chức vụ của anh.
Giang Nhu đẩy cửa ra, nhìn thấy trong văn phòng, An An đang chơi vui vẻ với cha cô bé, Lê Tiêu ngồi ở trên ghế xem văn kiện, chân bắt chéo, mà An An thì coi chân anh như bập bênh, ôm thật chặt, được chân Lê Tiêu nâng lên, cười khanh khách ra tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT