Bây giờ thì thôi đi, không nói tới Lê Tiêu bị nhốt không biết bao nhiêu lần, tuy rằng không có lưu án, nhưng nếu tra lập tức có thể tra được. Quan trọng nhất là, nhà mẹ đẻ của Giang Nhu là một quả b.o.m hẹn giờ.

Cô cũng không muốn sau này mình còn chưa tốt nghiệp đã bị gia đình này liên lụy.

Tăng Thiến vỗ bả vai cô, cổ vũ nói: "Học cho tốt, dù cho là ngành gì, học tốt đều là nhân tài."

Giang Nhu gật đầu, rất đồng ý với quan điểm này.

Nói vài câu sau đó bèn dẫn Lê Hân và An An rời đi, khi tới văn phòng trường, mới vừa đi hết cầu thang thì nhìn thấy vài người đi ra từ trong văn phòng, một người trong đó chính là Trương Bình.

Trương Bình cầm hai tờ thông báo trên tay, nghe thấy tiếng bước chân theo bản năng ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy là Giang Nhu, tươi cười sáng lạn phất tay, "Tớ còn định đi tìm cậu, mau tới đây, đây là thư thông báo của cậu."

Giang Nhu bước nhanh đến, vươn tay nhận lấy thư thông báo màu đỏ của mình, phía trên là tên trường đại học và hình ảnh cổng trường, trông rất rộng lớn.

Nhịn không được cười lên một tiếng, sau đó hỏi Trương Hình, "Cậu là trường học nào?"

Trương Bình nhún vai, "Nguyện vọng đầu không thể đậu, cũng may trúng nguyện vọng thứ hai, là trường đại học sư phạm trong tỉnh."

Ngày đó Giang Nhu từng nghe cô ấy nói tới, nguyện vọng đầu tiên là trường sư phạm thủ đô.

Cô bèn an ủi nói: "Không có việc gì, sau này cậu có thể thi nghiên cứu lên trường sư phạm thủ đô."

"Thi nghiên cứu?"

Tin tức trong thị trấn nhỏ bị khép kín, các học sinh đều không biết nhiều lắm với bên ngoài, bọn họ nghe thấy nhiều nhất chính là đại học, cảm thấy chỉ cần đậu đại học, hết thảy đều hoàn mỹ.

Một học sinh nam thanh tú đứng ở bên cạnh chen vào một câu, "Chính là nghiên cứu sinh, học lên trên nữa chính là tiến sĩ, học nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp có thể dạy ở đại học."

Trương Bình nghe xong cảm thấy những việc này thật lợi hại, cũng cảm thấy thật xa cô ấy, do dự hỏi: "Có phải rất khó thi hay không?"

Làm giảng viên đại học, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng nghĩ tới, cha mẹ cô ấy chỉ là nông dân bình thường, sự mong đợi lớn nhất của bọn họ với cô ấy chính là học xong đại học quay về thị trấn tìm một công việc ngồi văn phòng, đã cảm thấy đây là tốt nhất. Giang Nhu giải thích một câu, "Năm tư mới có thể thi, còn bốn năm, cậu chuẩn bị sớm một chút là được."

Trương Bình gật đầu, trong lòng có chút d.a.o động.

Học sinh nam đứng ở bên cạnh Trương Bình đột nhiên hỏi Giang Nhu: "Sao cậu đột nhiên thi tỉnh G, trước kia không phải nói muốn thi đại học S sao?"

Giang Nhu ngẩng đầu nhìn học sinh nam đó một cái, đây là Văn Dương trong miệng Trương Bình, diện mạo sạch sẽ, tư thái nhã nhặn, nhưng nhìn thấp hơn Lê Tiêu nửa cái đầu, chiều cao của Lê Tiêu rất cao, nhìn cỡ một mét tám sáu, một mét tám bảy, Giang Nhu cũng không tính là lùn, nhưng khi hai người đứng chung với nhau chỉ tới cằm anh.

Văn Dương hẳn là khoảng một mét bảy tám, tầm mắt anh ta xẹt qua trên mặt Giang Nhu, sau đó dời đến trên người cô nhóc ôm trong lòng Lê Hân ở đằng sau, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo tròn trịa đó, mơ hồ tìm được một chút bóng dáng của Lê Tiêu.

Anh ta hơi có ấn tượng với Lê Tiêu, dù sao chàng trai có ngoại hình đẹp như vậy rất ít gặp.

Mà đứa nhỏ này, vẻ ngoài rất giống với người đàn ông đó.

Trong lòng hơi chua chát.

Giang Nhu còn chưa mở miệng, đã có người vội vàng cướp lời nói: "Chồng cô ta ở tỉnh G nhỉ, người một nhà phải đoàn tụ mới tốt."

Giang Nhu nhìn về phía cô gái đang nói chuyện, khóe môi cô gái nhếch lên một nụ cười, thấy Giang Nhu nhìn lại đây, tươi cười thu lại, vẻ mặt vô tội, còn hỏi: "Tôi đoán sai à?"

Giang Nhu nhíu mày, cảm thấy người này nói chuyện âm dương quái khí.

Lê Hân ở phía sau tiến lên một bước, đột nhiên nói một câu, "Tôi nhớ chị, lần trước lúc đăng ký, chị ở sau lưng cười nhạo chị tôi, nói lúc trước thành tích ở trường của chị ấy không quá tốt, thi đại học có thể thi đậu cái gì?"

Nói xong tầm mắt nhìn về phía thư thông báo trong tay cô ta, "Ồ, thì ra là học viện hạng hai của thành phố chúng ta, hình như thi không được tốt lắm, còn không thi tốt bằng chị tôi."

Bạn học nữ đó nghe xong mặt đỏ lên, vội giấu thư thông báo trong tay ra phía sau, cả giận: "Cô nói bậy gì đó?"

Lê Hân trợn ngược mắt xem thường, "Tôi cũng không nói lung tung, tiếng nói chuyện của mấy nói người lớn như vậy, chúng tôi cũng không phải kẻ điếc."

Ánh mắt đảo qua mấy người bên cạnh cô ta.

Trên mặt mấy người đều có chút xấu hổ, bọn họ cũng không thi tốt bằng Giang Nhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play