Chu Hồng chạy đi rất nhanh, chẳng được bao lâu đã gọi người tới.

Lúc trước Giang Nhu đã từng gặp anh trai Uông Nhạn, bộ dạng cực kỳ cao lớn rắn chắc, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.

Không đợi Giang Nhu nói, Uông Nhạn đã nói chuyện này với anh ta.

Nói xong Giang Nhu bổ sung nói: "Anh trai Uông, tôi chỉ muốn anh xem giúp tôi, nếu người không có việc gì thì thôi, nếu có việc cứ giúp đỡ mang đi, chúng ta cùng nhau đưa đi bệnh viện."

"Được."

Uông Vĩ bị Chu Hồng thúc giục gọi tới, còn tưởng rằng có việc gì gấp, sau khi g.i.ế.c cá xong thì bảo vợ trông chừng, tay cũng chưa rửa, vẩy cá m.á.u cá dính trước người cũng chưa gỡ xuống đã tới đây.

"Vậy giờ chúng ta đi."

Giang Nhu sợ An An tỉnh không nhìn thấy cô sẽ sợ hãi, bèn trực tiếp mang người theo.

Uông Nhạn đỡ bụng tiễn cô ra cửa, sau khi Chu Hồng nhìn thấy cậu cả nhảy lên xe ba bánh, cũng nhảy theo lên.

Uông Vĩ còn cười mắng một tiếng, "Cháu đi lên làm gì? Đi xuống."

Chu Hồng không có nghe anh ta, cười trốn qua bên cạnh.

Uông Vĩ cũng chỉ nói thế, thấy cậu bé như vậy cũng không quản nữa.

Giang Nhu chạy xe đến ngõ nhà họ Hà, xe ba bánh đậu ở bên ngoài, dẫn người đi vào.

Đi đến ngoài sân nhà họ Hà thì dừng lại, chỉ chỉ, "Chính là nhà này."

Cổng lớn mở toang, có thể nhìn thấy một góc trong sân, bẩn thỉu, rác rưởi gậy trúc vứt lung tung hầu như không có chỗ đặt chân.

Người không ở bên ngoài nhưng có thể nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng nói chuyện, cùng với tiếng nói chuyện còn có tiếng hu hu nức nở nghẹn khóc một tiếng lại tiếp một tiếng, thanh âm đó rất nhỏ, nghe không quá rõ ràng.

Giang Nhu mím môi, "Mẹ chồng tôi giống như đang khóc."

Uông Vĩ cũng nghe thấy, "Mọi người chờ ở bên ngoài, một mình tôi đi vào là được."

Anh ta từng nghe qua một vài chuyện nhà Giang Nhu, sau khi em gái với Chu Kiến tốt hơn, nói tới nhiều nhất chính là nhà họ Chu và vợ chồng Lê Tiêu, hơn nữa vợ anh ta là người thích lắm mồm, bình thường vừa trông quầy vừa nói chuyện với người ta, chuyện xấu gì trong huyện cũng biết. Uông Vũ trực tiếp đi vào.

Giang Nhu nắm tay Chu Hồng chờ ở bên ngoài, chẳng được bao lâu đã nghe thấy tiếng cãi nhau phát ra từ bên trong, có của phụ nữ, có của đàn ông, còn có tiếng khóc của trẻ con…

Không có nghe thấy tiếng cậu cả của Chu Hồng, nhưng lập tức có một tiếng "Rầm ——", như là cửa bị đá văng.

Tất cả lời tranh cãi ngừng lại.

Một lát sau, Uông Vĩ cõng người đi ra.

Giang Nhu đã một khoảng thời gian không thấy người, phát hiện bây giờ tóc bạc trên đầu Lâm Mỹ Như không ít, nếp nhăn trên mặt càng rõ ràng, nói bà ta hơn sáu mươi tuổi cũng có người tin.

Vẻ mặt Lâm Mỹ Như tái nhợt, nhìn thấy Giang Nhu ở bên ngoài, ánh mắt trong nháy mắt ửng đỏ, hữu khí vô lực nói: "Sao giờ mới đến? Đau c.h.ế.t mất."

Giang Nhu nhìn bà ta một cái, nét mặt thản nhiên, nắm tay Chu Hồng đi ra ngoài.

Người nhà họ Hà ở phía sau Hà còn đuổi theo ra nhìn, nhìn thấy Giang Nhu, Hà Văn Anh còn mắng: "Có giỏi thì đừng trở về."

Tuy rằng Giang Nhu không có sắc mặt tốt với Lâm Mỹ Như, nhưng cũng không ưa người nhà họ Hà, xoay đầu lớn tiếng đáp một câu, "Coi chồng tôi c.h.ế.t rồi à?"

Hà Văn Anh lập tức không nói gì, nghĩ đến Lê Tiêu, sắc mặt có chút khó coi.

Hàng xóm chung quanh nghe thấy tiếng động tĩnh chạy đến xem, nhìn thấy Giang Nhu và Lâm Mỹ Như được cõng trên vai, nhịn không được thổn thức, cũng không biết ai nói một câu, "Thật sự khiến người ta không thể tưởng được, cuối cùng vẫn là con dâu lại đây."

Giang Nhu đưa người đến bệnh viện thu xếp đâu vào đấy.

Khi tiễn Uông Vĩ rời đi, người còn nói một câu, "Mẹ chồng cô cũng không phải dễ ức hiếp, vừa rồi biết tôi do cô tìm tới, bà ta còn móc tiền giấu dưới giường ra."

"…"

Giang Nhu trở lại phòng bệnh, còn chưa đi vào đã nghe thấy người nào đó bên trong ai ai ai kêu đau.

Lâm Mỹ Như nghe thấy tiếng đẩy cửa, quay đầu nhìn, sau đó trực tiếp không khách sáo nói: "Cô gọi điện thoại cho Lê Tiêu, nói vợ chồng Hà Văn Anh đánh tôi, bọn họ không phải người, con trai cô ta trộm tiền của tôi, tôi chỉ đẩy một cái, da cũng chưa rách, vợ chồng bọn nó đã đánh một mình tôi."

Giang Nhu bình tĩnh nhìn bà ta, "Sáng sớm làm gì thế? Có việc tìm Lê Tiêu, bà nên tìm Hà Văn Hoa."

"Đúng rồi, không phải bà có con dâu ngoan sinh cháu trai cho bà sao?"

Nghe nói như thế, Lâm Mỹ Như không vui, nhưng vì mặt mũi vẫn không nói gì cả, chỉ nói: "Văn Hoa không ở nhà, còn chưa được nghỉ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play