Sáng sớm hôm sau, Giang Nhu lập tức cùng Lê Tiêu đi bệnh viện một chuyến.
Đầu tiên là đến hỏi bác sĩ tình huống, bác sĩ biết bọn họ là người nhà tối hôm qua đưa cô gái tới, nhíu mày, "Tình huống của đứa nhỏ này thật không tốt, chịu đói thêm lao động trong thời gian dài, dẫn tới dinh dưỡng không đủ, tố chất thân thể kém, trên người cô bé còn có dấu vết bị hành hung, cần chậm rãi điều dưỡng mới được."
Giang Nhu nhận giấy từ trong tay bác sĩ xem, bên trên viết chi chít chữ, thấy mà làm cho người ta hết hồn.
Trên báo cáo nghiệm thương, đã biểu hiện ra mấy chục chỗ, ngoại trừ vết thương mới, còn có vết thương cũ năm xưa, Giang Nhu hoàn toàn không thể tưởng tượng đứa nhỏ này rốt cuộc đã trải qua cái gì?
Lê Tiêu tiến lên một bước, cầm bàn tay run nhè nhẹ của cô, "Đi phòng bệnh nhìn trước đi."
Giang Nhu nhìn anh một cái, khẽ ừ.
Hai người đến phòng bệnh.
Đẩy cửa ra, cô gái mười bốn tuổi im lặng nằm ở trên giường, cô ấy nhìn nóc nhà ngẩn người, vẻ mặt c.h.ế.t lặng.
Giang Nhu đến gần, nhìn thấy cô gái rất gầy, chỉ còn lại bộ xương, tóc tai lộn xộn, cắt giống như chó gặm, có chỗ thậm chí dát da đầu, trên mặt vết xanh vết tím, còn có một dấu bàn tay màu đỏ.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái cứng ngắc đảo tròn con mắt, nhìn bọn họ một cái rồi nhắm mắt lại.
Thanh âm lạnh lùng khàn khàn nói: "Các người cũng không cần tôi, còn tìm tôi làm gì?"
Ánh mắt Giang Nhu nháy mắt đỏ ửng, đi qua đi ngồi bên giường, nhìn cô ấy nghiêm túc nói: "Bọn họ không cần em, chị ba cần em."
Những lời này không biết làm sao lại cảm động cô ấy, cô gái nhắm chặt con ngươi run rẩy, khóe mắt chảy xuống nước mắt.
Cô ấy trùm chăn lên đầu, đầu tiên là nhỏ giọng khóc nức nở, sau đó là nghẹn ngào khóc lớn.
Mấy ngày này cô ấy sợ hãi muốn chết, không thể quay về nhà cha mẹ nuôi, cha mẹ ruột không cần cô ấy, gã đàn ông đó còn động tay động chân với cô ấy, cô ấy rất sợ. Thậm chí ngay cả c.h.ế.t đi cô ấy cũng không làm được.
Thì ra sau khi cha mẹ nuôi cô ấy sinh con, bắt đầu ghét bỏ cô ấy dư thừa, lãng phí lương thực, nhưng lại không dám đưa cô ấy đi, cảm thấy là cô ấy mang em trai tới, lo lắng sau khi cô ấy đi rồi con trai cũng không còn theo. Cho nên sử dụng cô ấy như sức lao động, mỗi ngày làm rất nhiều việc.
Có lần cô ấy chịu không nổi, lén chạy về nhà họ Giang, cô ấy biết mình là đứa trẻ của nhà họ Giang, nhưng cuối cùng lại bị Chương Yến mắng một trận, từ đó về sau, cô ấy cũng không nhớ tới nhà họ Giang nữa.
Lần này bị cha mẹ nuôi bàn chuyện kết hôn với một gã đàn ông, cô ấy thật sự tuyệt vọng, lại chạy về nhà họ Giang, kết quả bị cha Giang giữ lấy tự đưa về, cha Giang còn đòi cha mẹ nuôi hai mươi đồng tiền.
Gia đình mẹ nuôi sợ cô ấy tìm chết, vẫn luôn trông coi chặt chẽ, một ngày trước khi bị đưa cho tên côn đồ, cô ấy cố ý dùng cây d.a.o rỉ sét cắt mái tóc mình thành như vậy, vì thế nhà trai còn thanh toán bớt một trăm đồng tiền, mẹ nuôi tức giận tát cô ấy một cái ngay tại chỗ…
Giang Nhu càng nghe sắc mặt càng khó xem, ngược lại khi cô gái nói tới những việc này, giọng nói không có một chút gợn sóng.
Buổi sáng Giang Nhu ra ngoài mang theo cháo thịt vịt, sau khi đút cho cô ấy ăn, nói: "Hôm nay em ở lại bệnh viện, chị về trước sắp xếp chỗ ở cho em, giữa trưa lại đến thăm em."
Trước khi đi, cô gái lo lắng hỏi một câu, "Chị thật sự lo cho em sao?"
Ánh mắt nhìn Giang Nhu mang theo một chút khủng hoảng và bất an.
Giang Nhu ôn hòa cười, "Ừ, chị sẽ không bỏ em lại."
Cô gái nhìn theo cô rời đi, lại trùm chăn khóc lên.
Thật ra cô ấy biết Giang Nhu, khi cô ấy ở nhà mẹ nuôi đã từng lén thỏi thăm người nhà họ Giang, cô ấy biết mình có ba người chị, còn có một anh trai song sinh, chỉ bởi vì cô ấy là con gái, cho nên bị đưa cho người ta.
Khi đó kỳ thật cô ấy không hận cha mẹ ruột, ở nông thôn nghèo khó, rất nhiều cô gái bị đưa cho người ta, bọn họ chắc chắn không biết cô ấy sống khổ sở thế nào ở nhà cha mẹ nuôi, cho nên mới vẫn luôn không tới tìm cô ấy. Lúc trước cô ấy không chỉ ảo tưởng một lần, sau khi cha mẹ anh chị biết cô sống cuộc sống thế nào sẽ rất đau lòng đón cô ấy trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT