Lê Tiêu còn khiêng nồi sắt to treo ngược ở trên bếp lò, đề ngừa than củi cháy quá nhanh rồi tắt.
Mật ong là của bạn Lê Tiêu tặng, trong nhà đối phương nuôi ong, hàng năm đều sẽ tặng Lê Tiêu mấy hũ.
Trước kia Lê Tiêu không ăn thứ này, đặt ở trong một góc tủ chén đóng một lớp bụi, trước kia thiếu chút nữa Giang Nhu đã vứt đi rồi.
Cô nhóc đúng giờ ngủ thẳng đến mười giờ thức, bây giờ Giang Nhu đã nắm chắc thời gian, trực tiếp ở trong phòng bếp gọi Lê Tiêu xem An An, bây giờ cô vội đến mức không thoát thân được.
Lê Tiêu bỏ lại việc trong tay, pha một bình sữa bột đi vào phòng, đút sữa thay tã, sau đó ôm cô bé đi ra ngoài tiếp tục dán câu đối.
Câu đối ở cổng lớn còn đỡ, đứng thẳng là có thể dán, nhưng chỗ phía trên, cần phải đứng ở trên ghế.
Lê Tiêu ôm cô bé đi lên đi xuống, cô nhóc không sợ chút nào, còn vươn tay có ý nắm lấy câu đối.
Tay nhỏ bé đụng vào một cái, rồi cười ngọt ngào với Lê Tiêu.
Giang Nhu đi ra từ phòng bếp, thì nhìn thấy một tay anh ôm đứa nhỏ đứng ở trên cái ghế cao bằng đầu gối, hoảng sợ, đợi sau khi người xuống dưới, tức giận chạy tới đ.ấ.m một cái sau lưng anh, "Anh ôm như đồ chơi, để đứa nhỏ bị té thì làm sao bây giờ?"
Lê Tiêu nghe xong lời này, có hơi yếu ớt, "Hẳn là sẽ không đâu."
Giang Nhu trừng mắt nhìn anh một cái, đoạt lấy cô nhóc trong lòng anh, ôm rời đi.
Cô nhóc còn không chịu, lắc thân mình đòi cha, dường như cảm thấy vừa rồi chơi thế rất vui.
Giang Nhu tức giận nhéo m.ô.n.g nhỏ của cô bé một cái, tức giận mắng: "Trông một lát đã khiến người ta không an tâm."
Lê Tiêu ở phía sau sờ cái mũi.
Chờ Lê Tiêu dán câu đối xong, Giang Nhu bèn sai anh đi làm sủi cảo, còn bảo anh đừng trộn nhân.
Lê Tiêu ở nhà chính gói một lúc cảm thấy nhàm chán, trực tiếp dọn da sủi cảo và nhân vào phòng bếp. Trong phòng bếp, Giang Nhu dùng ga giường cõng cô nhóc ở phía sau, một lát lại mở nắp nồi lên nhìn, khói hừng hực, một lát lại xem củi lửa dưới đáy lò, sau đó thêm vào mấy cái, dáng vẻ bận rộn rồi lại tràn ngập khói lửa.
Chỉ nhìn như vậy, Lê Tiêu đã cảm thấy lồng n.g.ự.c tràn đầy, khóe miệng cũng không biết sao bất giác mỉm cười.
Giữa trưa hai người tùy tiện ăn một chút, bận cả buổi sáng, Giang Nhu cũng không
biết mình bận cái gì, cơm tất niên bắt đầu làm từ buổi trưa.
Buổi chiều lúc hơn hai giờ, hai cha con Chu Kiến và Chu Hồng còn lại đây một chuyến, tặng hai dĩa đồ ăn, thím Vương hàng xóm cũng bảo Vương Mẫn Quân bưng tới một ít thức ăn, qua một lát lại có vài hàng xóm đến tặng đồ ăn.
Hỏi Lê Tiêu, mới biết năm mới ở đây có tập tục tặng đồ ăn cho nhau.
Giang Nhu cũng không biết những việc này, trong lòng thầm mắng Lê Tiêu không đáng tin, tạm thời xào ít thức ăn vụn, còn có lấy ra món thịt bột tẩm chiên hồi sáng làm, bảo anh nhanh tặng cho người ta, đừng để người ta hiểu lầm.
Lê Tiêu lập tức cột cô nhóc ở trước người, xách giỏ đi tặng từng nhà.
Những trải nghiệm này khiến anh cảm thấy có chút mới lạ, trước kia đón năm mới hàng xóm xung quanh cũng sẽ không quan tâm tới anh, mà anh cũng sẽ không tới nhà tặng đồ ăn.
Khi trở về, trong giỏ bị nhồi đồ ăn vào, trong tay cô nhóc còn đang cầm một cái màn thầu to gặm, cô bé không có răng ăn không hết, chỉ quệt nước miếng đầy mặt.
Khi Lê Tiêu tháo đứa nhỏ xuống đưa cho cô, Giang Nhu cũng không muốn.
Ngược lại Lê Tiêu không có cảm giác gì, trực tiếp cầm lấy cái khăn trước n.g.ự.c cô nhóc tùy tiện lau miệng cô bé, nước miếng đều chảy ra từng dải.
Cô nhóc không có phản ứng, còn đang cố gắng l.i.ế.m màn thầu, hai tay nhỏ bé óng ánh nước.
Xào gần đủ đồ ăn, Giang Nhu dứt khoát tắm rửa cho đứa nhỏ một cái, An An tắm xong, Giang Nhu và Lê Tiêu tắm, quần áo được thay ra thì giao cho Lê Tiêu.
Giang Nhu lại xào phần thức ăn còn lại.
Thời gian ăn cơm của người ở đây không có quy định, có người ăn sớm, hơn ba giờ chiều đã bắt đầu ăn, phóng pháo hoa bùm bùm.
Bởi vì buổi chiều Giang Nhu phải làm phần thức ăn vụn, chậm trễ một ít thời gian, xào đồ ăn xong đã sắp sáu giờ rưỡi chiều, trong nồi đã nấu cơm, dựa theo tập tục trong nhà mình trước kia, lại thêm trứng luộc nước trà nấu trong nồi bên cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT