Thím Vương đứng ở cửa, đang muốn khuyên một hai câu, khóe mắt lại thấy phía sau Giang Nhu có một người đứng.
Người đàn ông cũng không biết đã nghe bao lâu, anh nhìn bóng dáng Giang Nhu chắn ở cửa viện. Trong viện có hơi tối, thím Vương cũng không thấy rõ ánh mắt Lê Tiêu, chỉ cảm thấy có hơi nghiêm túc chuyên chú.
Anh dường như nhận thấy ánh mắt của bà ấy, quay đầu nhìn thoáng qua, dừng một chút, sau đó đi tới chỗ các cô.
Khi tới cửa, anh trực tiếp đứng trước người Giang Nhu, bóng dáng cao lớn che kín Giang Nhu ở đằng sau, anh bình tĩnh mở miệng nói với cô ngoài ngoài cửa: "Vừa rồi tôi đã nghe thấy, cô nghe cho rõ lời tiếp theo, tôi chỉ nói một lần."
"Đứa nhỏ trong bụng chị cô không phải của tôi, từ đầu tới cuối giữa chúng tôi đều không có quan hệ gì, chuyện trong trường học lúc trước cũng là cô ta và Hà Văn Hoa liên thủ hãm hại tôi, mục đích chính là ép tôi bỏ học, để Lâm Mỹ Như cung cấp nuôi dưỡng một mình Hà Văn Hoa tiếp tục đi học. Về phần Hà Văn Hoa đồng ý cho chị cô cái gì, tôi cũng không rõ."
"Thay vì cô chạy tới hỏi tôi, còn không bằng đến hỏi thử Hà Văn Hoa, lúc trước chị cô ở trong rừng cây nhỏ ở trường học, không ít lần làm loại chuyện không mặc gì với Hà Văn Hoa đấy."
Cuối cùng lại nói: "Sau này đừng tới nhà quấy rầy cuộc sống của gia đình chúng tôi, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Nếu không, cô sẽ không muốn biết hậu quả đâu."
Khi nói tới câu cuối cùng, thanh âm của người đàn ông rõ ràng lạnh xuống, ánh mắt nhìn người, cũng mang theo vài phần âm trầm.
Anh vốn không muốn để ý tới loại chuyện nhàm chán này, người khác có hiểu lầm anh hay không anh không để ý chút nào, dù sao miệng mọc trên người người khác, nói cái gì anh cũng không ngăn cản được.
Nhưng chỉ vừa rồi, anh rất lo lắng Giang Nhu sẽ tin tưởng lời nói của người khác, sẽ thất vọng với anh.
Anh nguyện ý đứng ra giải thích, không phải vì chính mình, mà là không muốn để cho người khác cảm thấy chồng Giang Nhu là đồ xấu xa.
Lê Tiêu vừa xuất hiện, cô gái đứng ở cửa lập tức sửng sốt, có lẽ không nghĩ tới người đàn ông trong miệng chị gái có vẻ ngoài đẹp như vậy.
Vốn tâm tư còn thắc mắc một chút, sau khi thấy người, còn có chút không kiên định.
Bây giờ nghe xong lời này, trên mặt vừa thẹn thùng tới hoảng lại rối rắm, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh hỏi một câu, "Hà Văn Hoa là ai?"
Giang Nhu đang muốn mở miệng, thím Vương bên cạnh đã vội nói: "Là con trai của gã què họ Hà ở thành đông, trong nhà đan giỏ trúc, cô qua đó hỏi một cái là biết, thằng nhãi đó rất xấu xa."
Cô gái gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Lê Tiêu và Giang Nhu một cái, ánh mắt dừng lại vài giây trên người Lê Tiêu, cuối cùng cũng không nói gì cả, trực tiếp xoay người chạy đi. Lê Tiêu rất chán ghét với kiểu ánh mắt này, nhíu mày, nhìn cũng không nhìn, xoay người muốn đi tìm bóng dáng của Giang Nhu.
Giang Nhu thấy người đi rồi, bèn đứng ra cười cười với hàng xóm xem náo nhiệt ở xung quanh, "Vừa rồi cám ơn mọi người nói giúp, thời gian không còn sớm, mọi người vẫn nên nhanh về ngủ đi, đừng để bị lạnh."
Mấy người nghe xong khách sáo nói: "Hai người các cháu cũng đi ngủ sớm một chút, cũng không biết người nào, đừng quan tâm."
"Đúng vậy, cũng không nói lý gì cả."
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng một đám đều rất hưng phấn, vừa rồi mấy câu Lê Tiêu nói, càng nghĩ càng thú vị.
Giang Nhu và Lê Tiêu cũng đóng cửa lại, trên đường trở về phòng, Giang Nhu có chút vui vẻ, nhịn không được khen nói: "Nên như vậy, không phải mình làm thì nên nói ra, mọc miệng là để nói chuyện, anh không nói làm sao người khác biết?"
Tính tình Lê Tiêu có một điểm không tốt, cái gì cũng nghẹn ở trong lòng không nói, bị oan ức người khác cũng không biết.
Đối lập với Hà Văn Hoa, bởi vì biết ăn nói, khiến Lâm Mỹ Như coi anh ta như con ruột.
Lê Tiêu nghe xong nở nụ cười, cũng chỉ có cô vào lúc này còn muốn khen anh.
Cong môi, tâm trạng khá tốt.
Ma xui quỷ khiến, không nhịn được duỗi tay dắt cô.
Bàn tay to xúc cảm rõ ràng, làm cho Giang Nhu trực tiếp sửng sốt.
Cô nhìn về phía Lê Tiêu, Lê Tiêu cũng nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt hàm chứa ý cười nhạt.
Giang Nhu không quá tự nhiên dời tầm mắt, nhưng không rút tay ra, cứng ngắc nói sang chuyện khác, "Lúc trước rốt cuộc sao lại thế này?"
Lê Tiêu bình tĩnh nắm chặt, thẳng đến sau khi vào phòng mới buông ra, rũ tay đặt ở bên cạnh, không tự giác vuốt phẳng đầu ngón tay, xúc cảm mềm mại bên chân giống như còn ở đó.
Nghe xong lời này, anh cũng không có giấu diếm, nói thẳng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT