Cách năm mới còn mười ngày, sau khi Lê Tiêu ở nhà nghỉ ngơi hai ngày còn có chút ngồi không yên, chống cây nạng mình làm lại vào thành phố bán đồ ăn sẵn với Chu Kiến.
Bây giờ sản phẩm đồ ăn sẵn của bọn họ phát triển rất đa dạng, việc làm ăn rất không tệ, dẫn tới chợ trong thành phố cũng bán theo một vài món ăn sẵn, nhưng bởi vì hương vị của bọn họ ngon, sạp sạch sẽ, rất nhiều khách quen sau khi ăn đều sẽ chủ động đến chỗ bọn họ mua.
Bây giờ tới gần năm mới, chợ càng náo nhiệt, Lê Tiêu và Chu Kiến đều không muốn bỏ qua thời kỳ buôn bán đỉnh cao.
Mà thị trấn bên này, các hàng xóm chung quanh cũng đều bắt đầu chuẩn bị cho năm mới, gặp mặt phần lớn ồn ào nói chỗ nào giảm giá, đồ trong tiệm nào giá rẻ.
Giang Nhu không hiểu những thứ này, ngày trước khi đón năm mới, đều là cha mẹ cô lo, thỉnh thoảng cha mẹ cô cũng sẽ lôi kéo cô đi ra ngoài mua đồ ăn, nhưng cô đều là vì quần áo mới mới chịu đi ra ngoài.
Về phần mua cái gì, trong ấn tượng hình như là mua một ít thịt, rau dưa, chén mới, đũa mới, còn có mấy thứ như câu đối.
Lê Tiêu không ở nhà, Giang Nhu lấy tiền của mình mua, trước mua mấy thứ như câu đối, chén đũa, quần áo mới. Mấy món lớn khác, ví dụ như thịt gạo khá nặng, định chờ khi Lê Tiêu rảnh thì anh đi mua.
Qua vài ngày, Uông Nhạn còn cố ý đến đây một chuyến, đưa tới khoai lang, khoai tây của nhà mẹ đẻ mình trồng, cá khô lạp xưởng, còn có trứng vịt muối và hai con vịt sống.
Đựng trọn nửa túi da rắn, cô chà xát tay đông lạnh tới đỏ, "Đều là anh tôi đưa tới, chị dâu chị cầm ăn đi, không đủ lại kiếm tôi."
Giang Nhu nhìn cũng không biết nói gì cho phải, "Cái này cũng quá nhiều rồi, chị chừa lại một ít, còn lại thì bản thân chị mang về ăn, tôi với Lê Tiêu ăn không hết đâu."
Uông Nhạn cười sang sảng nói: "Trong nhà còn nhiều mà, chị dâu đừng khách sáo, ăn không hết có thể tặng người ta." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Em Là Hũ Mật Của Anh2.
Tà Đạo Tu Tiên Lục3.
Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn4.
Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn=====================================
Cô ta chẳng qua nghe Chu Kiến nói, năm nay anh ta phải xông pha phía nam với đại ca, con người của đại ca chị dâu rất tốt, nhưng bọn họ cũng không thể luôn chiếm hời.
Cô ấy đối tốt với chị dâu một chút, đại ca nhìn thấy ở trong mắt, đến lúc đó cũng có thể săn sóc Chu Kiến nhiều một chút. Nghe cô ấy nói như vậy, Giang Nhu cũng không khách sáo với cô ấy, cầm một ít đồ ăn vặt mình làm gói cho cô ấy, bảo cô ấy mang về cho đứa nhỏ ăn.
Uông Nhạn đi rồi, Giang Nhu bèn chỉnh lý lại mấy thứ này một chút, hai con vịt sống cột ở trong sân nuôi, chuẩn bị chưa đến tết ăn.
Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Giang Nhu mang theo đứa nhỏ đi mua sắm, cô mang đứa nhỏ theo bình thường không mua được quá nhiều đồ cho nên mấy ngày nay ăn cơm xong đều phải đi ra ngoài một chuyến, mỗi lần mua thêm một ít, coi như đi dạo sau khi ăn xong.
Cô nhóc cũng thích như vậy, bây giờ thấy cô ăn cơm, phấn khích đá chân, nhất là khi cô ăn xong thu dọn, cô nhóc lại càng hưng phấn, không ngừng quay đầu nhìn ra cửa, biết là sắp đi ra ngoài chơi.
Giang Nhu thấy vậy nhịn không được buồn cười, thật sự là nhóc ranh ma.
Giữa trưa không mua được rau dưa tươi gì ở chợ, Giang Nhu dự định đi xem có thịt dê hay không, mua thịt bò thịt dê thì phải xem vận may, cũng không phải tới sớm là có thể mua được.
Thế nhưng hôm nay vận may của Giang Nhu không tệ, vừa khéo gặp được người bán thịt dê ở cổng sau chợ, ở nông thôn không có người nào nuôi dê, cho nên người ăn thịt dê không nhiều lắm, bình thường đều vận chuyển dê đã g.i.ế.c từ địa phương khác tới bán, giá cả cũng tương đối mà nói khá mắc.
Nhưng có lẽ sắp tới tết, có người ở địa phương khác bận bịu lại đây bán dê nhà mình, hôm nay cũng vậy, một nhà năm người bán dê đều đang bận rộn, có người trông coi dê, có người gọi thịt, có người tính tiền, còn có người ở bên cạnh g.i.ế.c ngay tại chỗ, chỉ có cô nhóc thắt b.í.m tóc nhỏ tuổi nhất độ khoảng bốn năm tuổi đứng ở bên cạnh anh trai, tò mò nhìn chung quanh.
Nhà bọn họ bán giá cả phải chăng.
Cho nên trước quầy có không ít người vây quanh.
Giang Nhu ra sức chen đến phía trước, thịt dê trước đó đã bán hết rồi, trên quầy chỉ chỉ còn lại một ít đồ thừa, Giang Nhu không mua, chờ người ta g.i.ế.c con dê trong tay.
Những người khác ở bên cạnh cũng vậy, phần lớn đều đang chờ.
Giang Nhu sợ cô nhóc trong lòng nhìn thấy sẽ sợ hãi, lại không nỡ lui về sau, chỉ phải nâng tay lên che lại, nào biết không ngăn được, cô nhóc lén nghiêng đầu nhìn.