Uông Nhạn thấy Chu Kiến như vậy, vội đẩy đi, dùng lời nói có chứa giọng địa phương nói: "Anh làm gì vậy, lấy hai miếng là được, lấy nhiều như vậy, không phải anh điên rồi chứ."
Trách Chu Kiến không biết khách sáo gì.
Bây giờ cô ấy đã có bóng ma với bạn bè Chu Kiến, sợ lại chọc người ta chán ghét.
Chu Kiến cũng không hiểu, còn tiếp tục đưa cho đứa nhỏ, "Con người chị dâu rất tốt, chị đừng khách sáo."
Uông Nhạn đau đầu, dắt anh ta quay về, "Anh mau cầm về đi, nào có ai như anh…"
Hai người nói nhỏ, Chu Kiến nói chuyện Giang Nhu còn có thể nghe hiểu, người ở đây nói chuyện chẳng phân biệt có uốn lưỡi hay không, người khác còn đỡ, nhưng Uông Nhạn nói chuyện Giang Nhu cũng không nghe rõ chữ nào, còn huyên thuyên nói rất nhanh.
Giang Nhu xem nhìn một hồi, cuối cùng không nhịn được đảo qua Lê Tiêu bên cạnh, lặng lẽ hỏi: "Cô ấy đang nói cái gì vậy?"
Lê Tiêu ôm đứa con gái có con gái là có tất cả, nhún vai, "Ai biết?"
Trực tiếp xoay người vào nhà.
Giang Nhu tức giận trợn trắng mắt, sau đó cười tủm tỉm nói: "Mau vào ăn cơm, đồ ăn trưa hôm nay có một nửa đều là anh của anh làm đấy."
"Thật hả?"
Chu Kiến vừa nghe vậy vô cùng hứng thú, nhét thẳng khô thịt heo vào trong lòng đứa nhỏ, "Vậy tôi cần phải nếm thử cẩn thận, hồi nhỏ anh từng nấu cơm cho tôi, thiếu chút nữa đốt luôn phòng bếp nhà tôi."
Uông Nhạn nhìn mà đau đầu, ngại ngùng cười nói với Giang Nhu, "Thật sự làm phiền hai người."
Giang Nhu nghe không hiểu, chỉ hăng hái cười, "Mau vào ăn, đã sớm ngóng trông cô đến đấy."
Khi ăn cơm, Uông Nhạn và đứa nhỏ cũng khá gò bó, nhất là đứa nhỏ đó, đều là người lớn gắp gì cậu bé mới ăn, không dám tự mình chủ động gắp.
Mà cô nhóc đối diện thì không có quá nhiều phiền não như thế, cô bé đã uống sữa, bây giờ cô bé cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc tỉnh rất thích được người ta ôm, cho nên khi ăn cơm, một tay Lê Tiêu ôm cô bé, một tay cầm đũa ăn.
Cô nhóc uống sữa một tháng cân nặng từ từ tăng lên, bây giờ Giang Nhu ôm lâu một chút cánh tay đã mỏi nhừ.
Có lẽ thấy Lê Tiêu ăn cái gì mình cũng thèm, bỏ tay vào trong miệng ngậm.
Lê Tiêu không thích cô bé ngậm tay, cảm thấy không sạch sẽ, thường xuyên lấy tay cô bé ra khỏi miệng, động tác thành thạo lấy khăn lau nước miếng trước n.g.ự.c cô bé.
Sau đó sắc mặt bình tĩnh tiếp tục ăn đồ ăn của mình. Chu Kiến đối với việc này đã thấy nhưng không thể trách, mấy ngày hôm trước lại đây, anh ta còn nhìn thấy đại ca cắt móng chân móng tay cho An An.
Từ nhỏ đến lớn, anh ở trong mắt anh ta đều là hình tượng lạnh lùng ngầu lòi, tựa như đại ca trong phim Hồng Kông, người ta là diễn, mà anh của anh ta, trời sinh chính là người lợi hại như vậy.
Ai có thể nghĩ đến, một người ngầu lòi như vậy thế nhưng lại cắt móng chân móng tay cho con gái, cắt một cái còn hôn một cái.
Quả thực làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.
Cho nên lúc này nhìn thấy anh lau nước miếng cho đứa nhỏ, đã có thể hiện ra sắc mặt bình thường.
Ngược lại cậu bé ngồi ở bên cạnh Chu Kiến, lén hâm mộ ngắm vài lần.
Giang Nhu thấy được, nhắc nhở Chu Kiến gặp thêm thức ăn cho đứa nhỏ, đừng chỉ mỗi mình ăn.
Chu Kiến mới phản ứng lại, gắp rất nhiều đồ ăn cho đứa con, xong rồi lại gắp cho Uông Nhạn.
Uông Nhạn nhìn thấy cái chén chất đầy đồ ăn, trên mặt có chút quẫn bách, cảm thấy Chu Kiến gắp quá nhiều.
Bữa cơm này vẫn ăn đến hơn hai giờ trưa.
Sau khi ra khỏi cửa lớn sân nhà họ Lê, Chu Hồng vẫn luôn im lặng chủ động nắm bàn tay to của Chu Kiến, miệng nhỏ giọng kêu một tiếng, "Cha."
Chu Kiến nghe thấy, nhịn không được sửng sốt, lập tức kích động ôm lấy đứa con, "Con gọi một lần nữa đi?"
Chu Hồng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gọi một tiếng, "Cha."
Thật ra cái gì cậu bé cũng hiểu.
Bạn bè trong thôn đều nói cậu bé không có cha, sau này mẹ gả cho cha, về sau sẽ có đứa nhỏ khác, nhưng cậu bé không có ấn tượng gì với cha ruột, cậu bé chỉ biết là cha dượng đối xử với cậu bé tốt lắm.
Chu Kiến cười đến miệng mở há ra, vui sướng kéo con trai lên vai cưỡi ngựa, hồi nhỏ anh ta không có cha, cực kỳ hâm mộ đứa nhỏ khác có thể ngồi trên vai cha.
Tính tình Chu Hồng ngại ngùng, nhưng trong ánh mắt sáng trong suốt.
Người phụ nữ bên cạnh cười, vẻ mặt hạnh phúc.
Phía sau ở cách đó không xa, Lê Tiêu đứng ở cửa nhìn thấy, cũng nhịn không được cong khóe miệng.
Giang Nhu ôm đứa nhỏ sáp lại đây, "Anh không đi rửa chén đi, ở đây nhìn cái gì?"
"…"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT