Những đứa trẻ ở đây đều là con của gia đình gia giáo, ai ai cũng đều nóng lòng muốn thưởng thức món bánh ngon này mà vô tình bộc lộ những hành động chưa đúng với gia quy. Thấy vậy Đông Đông có chút không hài lòng, cậu bé hắng giọng như thể yêu cầu mọi người bình tĩnh. Chu Chiêu Cảnh không nhịn nổi khung cảnh này nên cậu bé dứt khoát đứng dậy, trong lúc đứng lên còn không may bị va vào băng ghế. Đông Đông nhặt hai gói, đưa cho một bạn học: “Cái này của cậu”.

Đứa trẻ ngồi gần Đông Đông nhất suýt chút nữa vì vị ngọt của sữa làm chảy nước miếng, cho nên khi đồ được đưa tới, cậu bé liền dùng hai tay nhận lấy, nói dứt khoát: "Cảm ơn Bình Chiến!"

Bình Chiến sửng sốt, mặt đỏ bừng vì lời cảm tạ, trong lòng hơi hoảng, nhưng rất nhanh ổn định lại, cậu bé vội nói: "Không có gì."

Sau đó cậu bé lần lượt phát món bánh thơm ngon ấy cho đồng học. Vì người trước làm mẫu, nên những đồng học sau cũng làm theo cậu bé kia, tất cả mọi người đều sốt sắng cảm ơn Đông Đông rồi mới nhận lấy đồ ăn.

Lúc này, đứa trẻ đầu tiên được phát món bánh này lập tức có mới nới cũ, cậu bé không quan tâm đến bữa trưa gia đình gửi mà vội vàng bóc lớp vỏ ngoài của chiếc bánh. Sau khi cởi sợi dây màu đỏ đã để lộ những thứ bên trong. Sau khi gói giấy dầu màu nâu nhạt được mở ra liền có thể nhìn thấy những cuộn như mãng cầu vàng ươm, điểm xuyết một ít mè đen bên trong, mỗi chiếc bánh đều có hình trụ, vừa mở ra đã tỏa ra mùi hương đã bị kìm nén rất lâu.

“Thơm quá…” Đứa trẻ thốt lên, cầm một quả trứng cuộn lên và cắn một miếng nhỏ.

Món trứng cuộn giòn hơn mong đợi mấy lần, chỉ cần chạm nhẹ vào môi và răng là vỡ vụn, tuy có chút váng sữa rơi ra, hơi sượng, nhưng mùi vị của nó rất trắng sữa, ngọt ngào, độ giòn cực cao! Đôi mắt của đứa trẻ lấp lánh, cậu bé nói với bạn đồng học của mình: "Món này ngon quá!"

Khi món trứng cuộn được ăn từng miếng một, cả căn tin như chìm trong vị ngọt của nó, vì khoảng cách quá xa nên Chu Chiêu Cảnh chưa được phát đến, hắn đã lén lút nuốt nước miếng, ăn bữa trưa ngon lành thường ngày như nhai sáp, đôi chân đá vào gầm bàn một cách không vui, Chu Chiều Cảnh nghĩ rằng bản thân và Tiêu Bình Chiến quan hệ không tốt nên Đông Đông nhất định sẽ không chia phần cho mình!

Nhưng mà……

Chu Chiêu Cảnh bị mùi thơm và phản ứng của các học trò khác thu hút, hắn thầm hối hận vì đã đắc tội với Đông Đông, nếu không phải như vậy hẳn là giờ này hắn cũng có thể thưởng thức thứ bánh ngon lành kia! Lúc này, tiểu tùy tùng vẫn luôn đi theo hắn nhỏ giọng nói: "Điện hạ, hắn sẽ cho chúng ta sao?" "Ta không biết!” Chu Chiêu Cảnh hừ một tiếng, đang định nói không có hứng thú, đột nhiên một bóng người đi tới, hắn theo bản năng nuốt xuống lời nói, ngẩn người quay đầu lại.

Hắn nhìn thấy Tiêu Bình Chiến ở bên cạnh, cầm hai cái túi giấy trắng: "Của ngươi đây. Mỗi người một cái.”

Hắn vốn tưởng Đông Đông và mình có khúc mắc như vậy thì mình không thể thưởng thức thứ bánh ấy nhưng đột nhiên lại nhận được ngoài mong đợi khiến Chu Chiêu Cảnh giật mình sững người tại chỗ. Sau khi hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở thì người trước mặt vẫn chưa rời đi.

Chu Chiêu Cảnh do dự một lúc rồi theo bản năng ôm chặt túi giấy trong tay, lòng thầm nghĩ người này có muốn rời đi không đây?

Lúc này, thị vệ đẩy hắn: "Điện hạ, phải cảm tạ ý tốt của họ."

Chu Chiêu Cảnh sững người và có chút phản kháng, hắn nhìn xung quanh, thấy những học trò khác cũng đang tò mò nhìn hắn, Tiêu Bình Chiến vẫn đang nhìn hắn, sắc mặt Chu Chiêu Cảnh đỏ bừng, hắn khẩn trương đến mức quên cả lễ phép, vội vàng nói: “Cảm ơn, cảm ơn! "

Bởi vì vội vàng nói chuyện, hắn có chút lắp bắp. Nhưng chỉ như vậy thôi, Đông Đông đã rất hài lòng rồi, cậu bé mím môi cười: "Không có gì."

Sau đó Đông Đông chạy đến chỗ của mình, sai cung nhân mang số trứng cuộn còn lại đến nơi nghỉ ngơi, cậu bé không thể chờ đợi thêm nữa để có thể chia sẻ niềm vui của mình với Chu Chiêu Hoàn: “A Hoàn, vừa rồi bọn họ đều nói lời cảm ơn với ta ~ "

Đông Đông nói câu này với giọng trầm thấp, nhưng trong giọng điệu chán nản đó lại ẩn chứa rất nhiều niềm vui. Trước đây không ai dám bắt nạt cậu bé, nhưng cũng không ai chủ động bắt chuyện với Đông Đông nên cậu bé cảm thấy vô cùng cô đơn, nhưng Đông Đông có thể thấy rõ thái độ của mọi người đã thay đổi sau khi cậu bé mang đồ ăn A Xuân tỷ đến. Chu Chiêu Hoàn nhìn thấy niềm vui của mọi người và cả Đông Đông ngay trước mặt, Chu Chiêu Hoàn mỉm cười: "Ừm, ta nghe nói rằng Đông Đông rất nổi tiếng."

Đông Đông cười khúc khích: "Không, A Xuân tỷ mới vang danh!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play