Từ ma ma vội vàng gật đầu, sau đó thận trọng hỏi: "Lửa như vậy có đủ không ạ?"
“Đủ rồi!” Yến Thu Xuân lau tay: “Buổi trưa hôm nay ăn ít một chút, ăn chút gì nhạt, buổi tối ăn nhiều một chút!”
Thủy Mai gật gật đầu, lại nhìn nồi, cô nương thật sự làm thứ đó sao? Nàng ấy mơ hồ nhớ rằng cô nương nhà mình khá thích sạch sẽ mà? Chỉ là sự nghi ngờ này đã biến mất trong giờ nghỉ trưa.
Cuộc sống của Yến Thu Xuân rất đều đặn. Sáng ăn, trưa ăn, tối ăn, khi nhất định phải tự làm, một mình cũng không làm được, sau khi dạy cho Từ ma ma rất nhiều công thức nấu ăn, trên thực tế, rất nhiều món ăn đều có thể nấu thành thạo. Điều này cũng đúng, ngoài việc ăn uống, nàng có thể rảnh rỗi rất nhiều thời gian, những lúc đó được nàng sử dụng để nghỉ ngơi hoặc đọc sách.
Sau bữa trưa hàng ngày, Yến Thu Xuân thường đọc sách một lúc rồi chợp mắt. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Chủ nhân đang nghỉ ngơi, đám người Thủy Mai cũng có thể nghỉ ngơi một lát, Yến Thu Xuân ngủ ở phòng trong, là nơi mà có nha hoàn canh gác. Yến Thu Xuân mặc dù không cần như vậy nhưng chỗ ngủ của nha hoàn không tiện nghi và tốt bằng ở đây nên nàng để Thủy Mai nghỉ ngơi ở đây luôn.
Lúc này nàng đã sớm ngủ rồi, nhưng Thủy Mai là người giúp việc nên phải thu dọn một lúc, sửa sang lại mọi thứ cho nàng rồi mới đi ngủ. Lần này đã trễ mười lăm phút.
Cũng cách nhau mười lăm phút, Yến Thu Xuân nằm ở trên giường đã ngủ say, nhưng Thủy Mai vừa mới bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mơ hồ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm. Hương thơm rất nhẹ, nhưng cũng rất mạnh mẽ. Loại mùi thơm đó khó có thể diễn tả được, giống như nhiều loại đồ vật trộn lẫn với nhau, vừa đúng mùi thịt tràn ngập. Nhưng chẳng mấy chốc, hương thơm ngày càng nồng hơn. Nó nồng nặc đến nỗi Thủy Mai mặc dù có chút buồn ngủ nhưng vẫn không thể ngủ được, bởi vì mùi thơm, đầu óc nàng hoạt động cực độ, trong tiềm thức nàng ấy đã nghĩ, mùi thơm này ở đâu ra?
Không biết trải qua bao lâu, Thủy Mai rốt cục cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng trong mộng, nàng ấy vẫn bị mùi hương này ngự trị, đầy đủ các loại món ngon nàng mới nếm qua, nhưng nàng ăn không được, ăn không được. Khi tỉnh dậy, nhìn chùm sáng trên đầu, nàng ấy chợt nhận ra đó chỉ là một giấc mơ, chỉ có hương thơm phảng phất là có thật.
Thủy Mai nhìn bầu trời bên ngoài, mơ hồ tính toán thời gian, nàng ngủ thiếp đi một lúc, sắc trời cũng không có gì thay đổi lớn, nhưng nàng ấy lại không ngủ được nữa, nhẹ nhàng ngồi dậy!
Lúc này, những thị nữ khác trong viện Từ ma ma đều đang ngồi xổm ở cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm phát ra mùi hương. Ngoài bọn họ ra, trong viện còn có những nha hoàn khác, đại khái là bị mùi thơm hấp dẫn, đều đứng ở cửa viện nhìn vào bên trong, trận chiến hình như có chút lớn. Trong sân của bọn họ mặc dù có người ra vào thường xuyên, nhưng rất ít khi có đông người như thế!
Thủy Mai vẻ mặt thất thần đi tới: "Từ ma ma, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Từ ma ma lau nước miếng có thể chảy ra từ khóe miệng, chỉ vào cái nồi còn đang sủi bọt, kinh ngạc thán phục: “Đây, món mới mà cô nướng làm càng ngày càng thơm, mọi người đều đứng ngồi không yên” Thủy Mai kinh ngạc: "???"
Nước lợn thôi mà, sao có thể thơm như vậy chứ?! Nàng nuốt nước bọt, không thể tin được, nhưng nàng phải thừa nhận, ngay cả nàng cũng tham ăn đến mức ngủ không được, mấy ngày nay nàng đã được ăn rất nhiều món ngon!
Bọn họ đang nói chuyện ở đó, người đứng bên cạnh cũng lắng nghe, nhưng cũng không nghe được câu trả lời mình muốn, lần lượt hỏi: "Thủy Mai, cô nương của cô làm gì vậy? Thơm quá!"
"Đúng vậy, món gì vậy? Thơm quá!"
"Thiếu gia, tiểu thư vốn là đang nghỉ ngơi nhưng mùi hương thơm như vậy khiến họ cũng không thể nghỉ ngơi nữa liền phái ta đến đây xem một chút!”
Một nha hoàn khác nhỏ giọng nói: "Bình Nghiêm thiếu gia cũng không chịu được mùi thơm này, ngài ấy đọc sách cũng không đọc nổi nữa rồi, Tam tiểu thư giục ta tới hỏi một chút!"
Thủy Mai sắc mặt cứng đờ, không nghĩ tới mùi hương ấy lại hấp dẫn mọi người như vậy, đặc biệt là Bình Nghiêm thiếu gia...
Đối mặt với rất nhiều câu hỏi của nha hoàn, sắc mặt Thủy Mai cứng đờ. Làm sao để trả lời những câu hỏi như này đây.Nếu biết là nội tạng lợn thì liệu họ có dám ăn món này không? Dù sao nếu không ngoài ý muốn thì thiếu gia Bình Nghiêm cũng đã biết đó là nội tạng lượn, chắc chắn thiếu gia cũng sẽ không ăn. Thủy Mai thở dài, nàng ấy cũng nghĩ Yến Thu Xuân sẽ không nói dối nên cũng rất thành thật: “Đây là món lòng lợn gồm ruột già lợn và dạ dày lợn.”
Sau khi nghe Thủy Mai nói xong những người làm đó lập tức thay đổi sắc mặt, lần lượt nói: “Thì ra là như vậy, Yến cô nương thật tài giỏi, có thể làm nội tạng lợn thơm ngon như vậy!"
"Ừ, thật tuyệt vời. Đúng rồi, ta nhớ ra ta còn có việc phải làm, nên ta về trước đây."
"Phu nhân còn chờ ta, ta đi trước..."
Chẳng mấy chốc, họ rời đi từng người một. Khi Yến Thu Xuân mở mắt ra giữa hương thơm tẩm ướp đậm đà, nàng liền nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Thủy Mai và Từ ma ma.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT