“Đây gọi là bánh ngọt, ta đang làm bánh ngọt cuộn.” Yến Thu Xuân cười tủm tỉm đáp, nàng không phát hiện ra hai người đang đứng phía sau, chủ yếu là vì không có tiếng bước chân, ngược lại, nàng tiện tay cắt một miếng bánh vừa vừa rồi đút vào miệng Đông Đông: “Nếm thử trước đã, ăn có ngon không?”

Chỉ đơn thuần là bánh ngọt, không có vị của mứt hoa quả nào khác, nhưng vị đã rất ngọt rồi, khiến lòng người cũng mềm mại.

Hiện tại ở Đại Chu cũng có nhiều loại điểm tâm nhiều, có cả loại bánh ngọt cứng và loại mềm, điểm tâm càng đắt thì càng ngon, nhưng chưa từng có loại bánh nào thế này, mềm mại mà không đặc, ngược lại có chút bông xốp giống bánh bao, nhưng so với bánh bao thông thường còn ẩm hơn, ít lỏng hơn so với điểm tâm bình thường, dù là một miếng còn sót lại cũng cực kì ngọt.

Cậu bé thấy ngọt liền vui vẻ, đầu nhỏ không ngừng gật: “Ăn ngon ăn ngon!”

Yến Thu Xuân nhíu mày: “Chắc chắn phải ngon rồi, ta đã thêm không ít đường trắng.” Đường trắng rất quý, đây là lần đầu tiên nàng dùng nhiều đường như vậy, khi nàng đang thêm đường lại bắt gặp vẻ mặt đau khổ của Hứa ma ma, nàng thuận miệng hỏi mấy câu về giá đường trắng, bản thân cũng rất đau lòng, một lạng đường trắng đáng giá một lượng bạc!

Trong lòng vẫn còn sợ hãi, Yến Thu Xuân nhỏ giọng nói: “Nếu không ở nhà của đệ, chắc chắn ta không có đủ tiền mua. May mắn thay, ở đây ta có thể ăn bất cứ thứ gì. Tiểu thúc thúc của đệ thật sự là người tốt.”

Đưa nàng về Tiêu gia, ngoài miệng còn nhận nàng là nghĩa muội, tạm thời không phải lo cơm ăn áo mặc, lại có thể dành tiền mua thôn trang!

Nàng nói xong liền lắc đầu cười cười, nàng liền nhặt thêm ba mảnh vụn còn lại, sau đó nàng đưa một mẩu cho Hứa ma ma, một mẩu cho chính mình, mẩu còn lại dành cho Thủy Mai đã ra ngoài rửa dụng cụ.

Khi nàng đưa cho Hứa ma ma, ánh mắt đối phương lấp lánh như thể có bụi bay vào mắt.

Yến Thu Xuân cũng không để ý, có thể nặn được bột này rồi.

Ai ngờ nàng đang định nhét mẩu vụn vào miệng, khi nàng xoay người đi lấy mứt đào, liền thấy hai bóng dáng đang đứng phía sau mình.

Trong mắt bọn họ đều chứa ý cười, hai người chỉ khoanh tay đứng nhìn nàng, hai khuôn mặt đẹp đẽ có vài nét tương đồng, một khuôn mặt anh tuấn hơn, khuôn mặt còn lại dịu dàng hơn nhiều.

Thoạt nhìn qua, dường như bọn họ không giận, trong mắt đều là ý cười trêu chọc.

Có thể nói sau lưng người khác, dù là nói xấu hay nói tốt cũng đều không được, vì vậy nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nàng bị bất ngờ nên cũng không kịp chuẩn bị gì trước.

Yến Thu Xuân sợ đến ngây người, m.á.u nóng lập tức dồn hết lên mặt, ngay cả gáy cũng đỏ au, đầu óc của nàng cũng trống rỗng, nàng vô thức muốn xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng, vì thế theo bản năng, nàng chìa miếng bánh ngọt sứt sẹo trên tay ra, lắp bắp nói: “Ngài, hai người muốn ăn không?” Vì Tiêu Hoài Thanh gần nàng hơn một chút, lại thuận tay hơn nên Yến Thu Xuân đưa thẳng bánh cho chàng.

Nhưng nàng không biết, lần này, nàng vốn muốn hòa giải cho vui vẻ hơn, không ngờ bầu không khí càng thêm xấu hổ.

Mẩu bánh này là phần của Yến Thu Xuân, vừa rồi nàng muốn ăn, tuy nàng chưa ăn thật, nhưng lúc này hành động của nàng cũng chỉ là vô thức, ở thời đại này, như vậy có chút không thích hợp.

Dù sao hai người cũng không phải huynh muội kết nghĩa thật sự, mà dù là huynh muội thật sự, cũng không phải thân thích, hành động này vẫn không thỏa đáng.

Bầu không khí như đông cứng lại, Yến Thu Xuân không biết vì sao, nhưng nàng có chút lúng túng, không phải những lời vừa rồi khiến hai người nghi ngờ nàng rồi chứ, liệu họ có tức giận không?

Bàn tay nàng bắt đầu vô thức rút lại.

Đôi mắt to ướt át kia tựa như con nai đang sợ hãi, lại thêm gương mặt xinh đẹp kia làm nền, sự lúng túng lại có chút bất lực, khiến người ta không đành lòng nhìn nàng tiếp tục như vậy.

Lúc này, bàn tay nhỏ linh hoạt như kẻ móc túi vươn ra, giọng Đông Đông vang lên: “Tiểu thúc, thúc không muốn ăn thì cháu ăn!”

Nhưng Tiêu Hoài Thanh vẫn là người lấy trước, chàng đưa thẳng vào miệng, động tác tự nhiên nhưng vẫn có chút bối rối, mẩu bánh nhanh chóng bị chàng nuốt xuống, ăn xong, chàng tỏ vẻ đắc ý, cười hề hề như kẻ trộm: “Ai nói ta không ăn?! Chà, con nói đúng, vị rất ngon, rất ngọt!”

Đông Đông không được ăn, còn bị người ta khoe khoang như vậy, vẻ mặt lập tức trở nên buồn bã.

Tiêu Hoài Viên nhìn hai người đang đùa giỡn, nàng nở một nụ cười kì lạ, khi nâng mắt lên lại thấy tiểu cô nương vẫn đang căng thẳng nhìn mình, nụ cười của nàng lại thành nụ cười vui vẻ như thường lệ, nàng nhẹ nhàng nói: “Đông Đông đã làm phiền ngươi rồi, đứa nhỏ này rất nghịch ngợm, nếu thằng bé hư, ngươi cứ đánh nó, đừng nương tay, trước đây ta cũng phải đánh thằng bé không ít lần.”

“Không đâu, cậu bé rất dễ thương, ta rất thích!” Yến Thu Xuân vội lắc đầu, sau đó nàng liền chìa mẩu bánh còn lại ra: “Hay Tứ tiểu thư cũng nếm thử một chút đi? Bánh ngọt cuộn cũng sắp xong rồi.”

“Được.” Lần này Tiêu Hoài Viên ăn bánh mà không gặp tên trộm bánh nào, nàng nếm thử, chỉ thấy đệ đệ và tiểu hài tử vẫn đang đứng một bên đùa giỡn.

Yến Thu Xuân quay lại trước bếp lần nữa, nàng phết mứt đào lên bánh.

Mứt đào có màu hồng đẹp mắt, phết lên chiếc bánh vàng nhạt, sau đó cẩn thận đặt bánh ngọt cuộn lên đĩa rồi dùng d.a.o cắt thành từng miếng to bằng ngón tay.

Hứa ma ma lấy kẹp, bày từng miếng lên đĩa, xếp sáu miếng thành một đĩa.

Theo nguyên tắc, mỗi người trong nhà chắc chắn sẽ được chia một miếng, vì vậy hiện tại chỉ cần chia trước là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play