Nàng kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng lại không kế thừa thư pháp và kỹ năng thêu thùa của nàng, chữ viết của nàng còn từng bị Đông Đông cười nhạo, đương nhiên cũng chưa từng thể hiện kỹ năng thêu của mình trước mặt người khác, nhưng nàng vẫn nhận ra được vật mà nguyên chủ thêu.

Sao đồ của nguyên chủ lại rời vào trong tay Chu Trạch Cẩn? Yến Thu Xuân cẩn thận nhớ lại một chút, phải hồi lâu mới nhớ ra, đó là một lần ngắm hoa, khi nguyên chủ ngẫu nhiên gặp được Chu Trạch Cẩn, Chu Trạch Cẩn lúc ấy tình cờ bị một bát nước trà của nha hoàn làm ướt tay, nàng đã đưa khăn tay cho đối phương dùng.

Bởi vì phía trên chiếc khăn không có ấn ký cá nhân, chỉ có một chữ Yến, nàng mới dám tặng cho người khác.

Mà đó cũng là lần đầu tiên nàng gặp Chu Trạch Cẩn.

Chính bởi vì lần gặp này, Chu Trạch Cẩn không trách nha hoàn kia, mà còn ôn hòa lịch sự bỏ qua việc này, làm nguyên chủ cảm thấy Tấn Vương thế tử không chỉ là người tốt, mà còn không phân biệt đích thứ.

Nàng là thứ nữ do di nương sinh, chuyện này vẫn luôn là sự tự ti trong lòng nàng, cả ngày lại bị di nương lải nhải phải gả cho lang quân tốt, sửa mệnh cho mình và di nương, hai chuyện cộng lại làm nàng lúc ấy có chút động lòng với Chu Trạch Cẩn.

Theo sự hiểu biết của nguyên chủ đối với Chu Trạch Cẩn, một người là tiểu cô nương khuê các chưa trải sự đời, theo bản năng đăm chòi kết tình với nam tử này, đáng tiếc là nàng vốn dĩ có thể thành công, nhưng lại bị Yến Thu Huyền nhanh chân đến trước, ngược lại làm mình trở thành dê thế tội.

Hiện giờ thứ này lại xuất hiện trước mặt nàng, còn là Chu Trạch Cẩn tự mình đưa đến đây. Nếu là nguyên chủ, sợ là sẽ vui muốn chế.t, nhưng với nàng thì… Hơn nữa vì sao đột nhiên lại xuất hiện?

Thật giả bất luận, dù sao thì nguyên chủ cũng thêu vô số cái như này để dùng thay đổi, mỗi cái có một ý nghĩa khác nhau.

Chẳng lẽ là bọn họ phát hiện Hoài Vương không thành nên đổi Chu Trạch Cẩn tới?

Hay là hắn ta đang thử nàng? Tim Yến Thu Xuân đập thình thịch, cũng đúng, kiếp này Tiêu gia thay đổi nhiều như vậy, là người bình thường thì cũng ý thức được có thứ gì đó đã xảy ra. Kế tiếp là vấn đề quân lương, Tiêu gia đã có đối sách, nếu bọn họ thay đổi biện pháp, sợ là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Yến Thu Xuân không hề muốn xuất hiện cái ngoài ý muốn này.

Nàng hít sâu một hơi, siết chặt khăn tay, mở cửa đi ra ngoài. Hôm nay ánh trăng rất sáng, Yến Thu Xuân vừa ra đã thấy nam tử đang đứng dưới ánh trăng, hắn ta lộ ra một nụ cười nhạt: “Hai ngày trước dọn phòng ta tình cờ thấy chiếc khăn tay này, không ngờ ta đã từng có giao thoa với Hương Quân, chỉ không ngờ là tạo hóa trêu người.” Yến Thu Xuân nhìn hắn ta, trộm véo mình một chút, sau đó chóp mũi tức khắc đau xót, nước mắt rưng rưng, miệng giống như giả vờ bình tĩnh nói: “Xin lỗi, ta không biết chiếc khăn tay này, tuy rằng ta cũng họ Yến, nhưng ta không biết thêu thùa, không thêu ra được như thế này đâu, sợ là thế tử đã hiểu lầm rồi.”

Chu Trạch Cẩn nghe vậy thì thở dài: “Vậy thì tiếc quá, thế mong Hương Quân hãy trả khăn tay này lại cho ta, để ta lưu lại làm kỷ niệm cũng được.”

Yến Thu Xuân nhấp môi cười, đưa khăn tay qua.

Chu Trạch Cẩn tiến lên hai bước nhận lấy, ngón tay hắn ta lơ đãng chạm vào ngón tay nàng một chút, sau đó vội vàng tách ra, nói: “Nghe phu nhân nói, có lẽ chủ nhân của chiếc khăn tay này đã không còn nữa, ta vốn dĩ không tin, nhưng nếu Hương Quân không nhận lại nó, vậy thì cũng không còn cách nào khác.”

Hắn ta nhoẻn miệng cười, cặp mắt nhìn chằm chằm nàng, tựa như muốn khắc ghi nàng vào trong đầu thật kỹ, sau đó chắp tay rời đi, không phát ra tiếng động nào nữa.

Thủy Mai thở phào một hơi, khẩn trương nói: “Cô nương, người đừng làm chuyện ngốc nha!”

Tuy có lẽ cô nương và vị thế tử này từng có chuyện xưa gì đó với nhau, nhưng nàng đã là vị hôn thê của Lục thiếu gia, sau này chính là phu nhân Trấn Quốc Công tương lai, đại thiếu gia không kế thừa được tước vị, vị trí Yến Thu Xuân đã chắc chắn, nhưng thế tử cũng đã có chính thê!

Yến Thu Xuân cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Ta biết rồi, ta với thế tử chỉ giao thoa lúc này thôi, hắn cũng đã cưới người khác rồi, ta sẽ không làm gì khác đâu.” Nói xong nàng đi vào phòng.

Thủy Mai liền cảm giác lạnh cả sống lưng, muốn theo vào nhưng rồi lại không dám, chỉ có thể nôn nóng dậm chân ở bên ngoài.

Khi nàng ấy không thấy ở phía đầu tường có một thân ảnh đen nữa thì mới yên tâm trở về chỗ của mình.

Chu Trạch Cẩn trở lại phòng.

Yến Thu Huyền hoàn toàn không ngủ được lập tức nghênh đón hắn ta, khẩn trương nói: “Thế nào? Nàng ấy có thừa nhận không?”

Chu Trạch Cẩn lắc đầu: “Không.”

Lòng Yến Thu Huyền trầm xuống: “Nàng ấy không thừa nhận, vậy thái độ nàng ấy như thế nào, rốt cuộc nàng ấy có phải là Yến Thu Xuân không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play