Chu Lan Nghi hừ lạnh một tiếng, kéo kéo tay áo hắn: “Ngươi nghe những chuyện đó làm gì? Còn không bằng nghe ca ca ta, ca ca ta lợi hại hơn hắn ta nhiều…”

“Lan Nghi!” Chu Trạch Cẩn làm vẻ hơi xấu hổ, cười cười nhằm làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hoá như không: “Nếu Hàn Vinh Luân đã bồi tội, mong Tiêu tiểu thư rộng lượng bỏ qua cho tiểu nhân.”

Tiêu Hoài Nga liếc hắn một cái, nói: “Nếu hắn đã thừa nhận mạo phạm ta, vậy nơi này cũng không chào đón Hàn công tử, mời Hàn công tử mau chóng rời đi.”

Hàn Vinh Luân đứng thẳng người, bình tĩnh nói: “Vâng, Hàn mỗ sẽ rời đi ngay.”

Hắn xoay người rời đi, Chu Lan Nghi thấy thế thì cũng vội đi theo: “Ai da, ngươi từ từ đợi ta với, ta cũng không muốn ở đây, chán muốn chế.t đi được!”

“Lan Nghi, mau trở về đây!” Chu Trạch Cẩn vội kêu.

Nhưng Chu Lan Nghi không muốn, hôm nay nàng ta đã nghẹn một bụng tức, bây giờ ca ca còn không chịu lấy lại công đạo cho nàng ta, nàng ta không cần nghe theo lời ca ca nữa đâu!

Chu Lan Nghi rời đi không quay đầu lại, làm cho Chu Trạch Cẩn tức đến mức muốn lập tức đi bắt người về, nhưng lại sợ nàng ta ở lại gây chuyện nữa nên chỉ có thể chịu đựng.

Tiêu Hoài Nga thấy vậy, nói với hai người còn lại: “Sao vậy? Thế tử và thế tử phi không cùng đi sao?”

Chu Trạch Cẩn hơi mỉm cười: “Chắc là không được, phu nhân ta còn đang mang thai, phải cẩn thận một chút.”

Hắn ta thoáng khom người: “Nếu chuyện đã được giải quyết, vậy bổn thế tử sẽ dẫn phu nhân về nghỉ ngơi trước.”

“Thế tử đi thong thả.” Tiêu Hoài Nga ngoài cười nhưng trong không cười nói. Chu Trạch Cẩn và Yến Thu Huyền gật đầu, lúc gần đi thoáng nhìn Yến Thu Xuân đang tránh một bên chỗ bóng ma.

Chờ hai người rời đi, Tiêu Hoài Nga mới thu khí chất lạnh lẽo của mình lại, thả lỏng bả vai, nhìn về phía Yến Thu Xuân, thấp giọng nói: “Ta đoán quả không sai, hắn ta tới tìm muội thật, còn tên Hàn Vinh Luân lúc nãy lại muốn mời ta đi ngắm sao, ngắm con khỉ! Hắn muốn câu dẫn ta thì có!”

Yến Thu Xuân trấn an rồi vỗ vỗ bả vai nàng ấy, cười nói: “Không sao, tỷ nhìn ra là tốt rồi.” Tiêu Hoài Nga cười đắc ý: “Muội đã nói với ta hắn là loại người gì, nếu ta còn không nhìn ra vậy chẳng phải là đồ ngốc sao?”

Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói: “Tỷ tin tưởng muội tới vậy sao?” .

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||

Tiêu Hoài Nga thuận miệng nói: “Dù sao muội cũng sẽ không hại ta, bọn họ đều là người ngoài.”

Trong lòng Yến Thu Xuân vừa ấm áp vừa buồn cười, nàng ấy đơn thuần như vậy cho nên mới bị tên cẩu vật Hoài Vương lừa, nàng nhắc nhở thêm: “Vậy nếu tỷ nhìn trúng ai, nhất định phải nói với muội, để muội làm ải trấn cửa, chuyện khác không nói, nhưng muội nhìn người vẫn rất chuẩn!”

Tiêu Hoài Nga sảng khoái gật đầu: “Được!” Nhưng Tiêu Hoài Nga còn chưa nói rõ, nàng ấy không thèm nhìn trúng ai đâu!

*

Lần này thật sự là nhà ai về nhà nấy.

Tiêu Hoài Nga về phòng, Yến Thu Xuân cũng về, sau khi rửa mặt thì đi ngủ. Phòng nàng không có người khác, Thủy Mai ngủ ở cách vách. Trong lúc ngủ mơ, Yến Thu Xuân bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn cửa sổ đóng chặt ngoài kia.

Cảm giác quen thuộc này!

Sẽ không phải là Tiêu Hoài Thanh đâu nhỉ?

Nhưng rất nhanh nàng lại phủ nhận, lần trước là hoàn cảnh đặc biệt, vì lo lắng tổn hại đến thanh danh nàng nên chàng mới trốn trong phòng, không dám để những người khác thấy, chàng không thể lại xảy ra chuyện mà chạy tới đây tránh đầu sóng ngọn gió nhanh như vậy.

Tiếp theo lại là một tiếng động vang lên, lúc này đã rõ ràng hơn, là ở trong viện của nàng.

Thủy Mai cũng bị bừng tỉnh, giọng run run từ cách vách truyền đến: “Cô nương! Người không sao chứ?”

Yến Thu Xuân nói: “Ta không sao.” Lúc này tiếng bước chân gần hơn, một giọng nói vang lên: “Hương Quân, ta có việc muốn nói với Hương Quân.”

Giọng nói kia… là của Chu Trạch Cẩn!

Thủy Mai hiển nhiên cũng nghe thấy, lập tức không sợ nữa, nhanh chóng mở cửa đi ra, nhíu mày nói: “Mong thế tử trở về, xông loạn vào nội viện không tốt cho thanh danh thế tử!”

Chu Trạch Cẩn ôn hòa nói: “Ta đúng là có việc muốn nói với Hương Quân, nếu Hương Quân không tiện gặp ta, vậy mong cô nương giao cái này cho Hương Quân.”

Thủy Mai chần chờ một chút, chưa kịp suy nghĩ thì trong tay đã bị nhét một chiếc khăn tay, trên góc khăn có thêu một chữ Yến, chỉ là không biết là Yến của Yến Thu Xuân, hay là Yến của Yến Thu Huyền.

Trên thực tế làm thị nữ bên người Yến Thu Xuân, nàng ấy vẫn đoán được về mối quan hệ của cô nương và Yến gia ở kinh đô, nàng ấy ngẫm nghĩ một hồi, vẫn quyết định xoay người đi vào phòng Yến Thu Xuân.

“Cô nương, người xem cái này đi.” Thủy Mai nói: “Đây là Tấn Vương thế tử đưa cho ta, nói là trước kia hắn ở Trương phủ từng được một vị cô nương giúp đỡ, hiện giờ phát hiện đó là cô nương ngài, cho nên tới trả khăn.”

Yến Thu Xuân nhận lấy, trong phòng vừa mới châm đèn dầu, ánh sáng tối tăm, nhưng cũng đủ để nàng thấy rõ, chiếc khăn này… là của nguyên chủ thêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play