Triệu Thục Hoa cười nói: "Không cần phải làm vậy đâu, ta đã hòa ly với ca ca hắn, tất nhiên cũng không có quan hệ gì với hắn."
Yến Thu Xuân: "Hôm nay hắn theo hai người kia đến đây, vậy chứng tỏ Chu Lan Nghi đã coi trọng hắn rồi. Mắt nàng ta sao lại kém đến vậy chứ?" Triệu Thục Hoa bật cười: “Kém chỗ nào? Nghe nói hắn đỗ kỳ thi trong triều đình, hạng khá cao, tướng mạo cũng tuấn tú, lại còn trẻ tuổi, nếu đi ở rể thật ra cũng rất tốt."
Tiêu Hoài Nga cũng gật đầu theo: “Đúng là cũng không tệ lắm, tuy vẫn kém hơn mấy ca ca đệ đệ của ta, nhưng gia đình bình thường có thể sinh ra hài tử như vậy cũng là phước đức của tổ tiên phù hộ, muội không thể nào đem ra so sánh với người khác được!”
“Hắn thấy tỷ bị hiểu lầm cũng không nói lời nào, được nhà tỷ hỗ trợ nhiều năm, dù các người đã hòa li rồi thì hắn cũng được không ít chỗ tốt, vốn nên chào hỏi tỷ một tiếng, vậy mà còn thờ ơ lạnh nhạt, phẩm hạnh chắc chắn là không xài được, tốt ở đâu chứ?” Yến Thu Xuân tỏ vẻ chán ghét, nhìn qua thì thấy Tiêu Hoài Nga giống như giờ khắc này mới ngộ ra, tức khắc cảm thấy buồn cười.
Cũng đúng, tuy cô nương này từng lên chiến trường giế.t giặc, nhưng dù sao nàng ấy cũng là nữ hài nhỏ tuổi nhất Tiêu gia, từ nhỏ đã được nuông chiều nên lớn lên có chút ngây thơ, trước đây nàng ấy luôn ở trong Tiêu gia, không ai tới chọc, nhưng bây giờ nàng ấy đã ra ngoài bươn chải rồi...
Yến Thu Xuân nháy mắt cảnh giác, không ngừng nhắc nhở: "Tỷ cũng vậy, tỷ không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của một người mà đánh giá người nọ, còn phải nhìn những gì người đó nói, những gì người đó làm, không thể quá ngây thơ, người ta nói cái gì thì tin cái đó, nếu không có gì bất ngờ thì rất có thể hắn đã thành công thu phục được Chu Lan Nghi, muội thấy tên Tấn Vương thế tử kia rất xem thường hắn, có lẽ cũng không muốn nhận hắn làm em rể, cẩn thận hắn cũng sẽ tìm đến tỷ….”
Triệu Thục Hoa lại nói: “Đúng rồi, Diêu quản gia ở thôn trang cách vách mới đưa rất nhiều củ sen tươi tới, nói là rất mềm, còn giòn nữa, chờ lát nữa muội có muốn làm ăn không?”
"Nhiều lắm sao?" Hai mắt Yến Thu Xuân sáng lên, thấy nàng ấy gật đầu thì nhìn về phía Tiêu Hoài Nga: "Không phải tỷ bảo muội dạy tỷ làm vài món ăn đơn giản sao? Hôm nay trùng hợp có một món rất đơn giản tên là củ sen kẹp thịt, tỷ có muốn làm không?"
“Muốn!” Tiêu Hoài Nga quyết đoán gật đầu: “Mau đi thôi, chúng ta mau đi học đi, chờ sinh nhật Đông Đông ta sẽ về làm cho nương ăn!”
Yến Thu Xuân cười, nhưng không dẫn các nàng đến phòng bếp, chỉ bảo người mang củ sen đến tiểu viện tử. Củ sen vẫn còn dính bùn đất, nhưng sau khi rửa xong, củ sen lộ ra màu hồng phấn, khi rửa, móng tay nàng không cẩn thận chạm vào một chút, nàng lập tức cảm nhận được độ mềm dịu và đầy đặn rõ ràng của củ sen. Củ sen này tươi thật!
Yến Thu Xuân cảm thán một tiếng, sau khi rửa xong, nàng cắt bỏ phần rễ của củ sen, sau đó thuận tay bẻ thành mấy khúc cho bọn họ nếm thử, Tiêu Hoài Nga chần chờ nhưng vẫn cầm lấy: “Có thể ăn sống à?”
“Đương nhiên là có thể, rất ngon nữa là đằng khác.” Triệu Thục Hoa dẫn đầu bỏ vào miệng: “Mới vừa đưa tới ta đã nếm thử, vị ngọt lại còn thanh mát!”
Tiêu Hoài Nga cũng cho vào miệng, thực sự rất ngọt, cắn một miếng giống như cắn trái cây, tuy rằng không ngọt như vậy, nhưng rất mọng nước: "Oa, thật là ngon quá đi!"
"Nhưng tỷ không thể ăn nhiều, sẽ khó tiêu hóa, chỉ nếm thử một chút thôi." Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói, cầm con d.a.o lên đưa cho Tiêu Hoài Nga, nói: "Khi cắt, tỷ nhớ cắt hai lần, nhưng đừng cắt đứt hoàn toàn, phải chừa lại khe hở ở giữa."
Tiêu Hoài Nga nhìn kỹ hai tay nàng, nhìn đôi tay mảnh khảnh kia, một tay ấn củ sen, một tay cầm dao, nàng dừng lại ở một phần ba chỗ còn lại. Sau vài lần, những lát củ sen khoảng một cm rơi xuống thớt, khi hai phần củ sen được cắt ra, Yến Thu Xuân dừng lại, lại lấy một củ sen khác, mở thân giữa của sen ra: “Chỗ này để lát nữa nhồi thịt."
Tiêu Hoài Nga nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu, mãi cho đến khi Yến Thu Xuân dùng đũa nhét miếng thịt dùng để làm nhân vào khe hở, nàng ấy mới chợt hiểu ra, hai mắt mở to: "Còn có thể làm như vậy sao? Không bị đứt à?"
“Không dùng lực thì sẽ không đứt.” Yến Thu Xuân cười cười, để nàng ấy cầm đao: “Tỷ thử xem.”
Tiêu Hoài Nga đã từng cầm đao cầm kiếm, nhưng nàng ấy chỉ giế.t người chứ không chế biến thức ăn, trước đây cùng lắm chỉ phụ giúp nhóm lửa hoặc lấy nước, nàng ấy không cần thiết phải học cắt rau, cho nên không giỏi dùng d.a.o lắm.
Nhưng Yến Thu Xuân lại trực tiếp đưa con d.a.o cho nàng ấy, dưới ánh mắt khích lệ như vậy, Tiêu Hoài Nga ngay lập tức cảm thấy áp lực rất lớn, nghiêm túc đặt con d.a.o vào đúng vị trí, cắt từ từ xuống từng nhát một.
Một lần nông, một lần sâu.
“Bụp…” một tiếng, một lát củ sen thuận lợi rơi xuống, nàng ấy kinh ngạc vui mừng: “Ta cắt đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT