Ánh mắt Yến Thu Xuân đảo qua mọi người, Chu Lan Nghi cười lạnh với nàng, một thiếu niên với dáng vẻ gầy yếu giống thư sinh bên cạnh nàng ta cũng nhìn qua, nở một nụ cười nhạt, bên cạnh hắn là Chu Trạch Cẩn và Yến Thu Huyền. Hai nam hai nữ, khó trách sao lại có nhiều dấu xe ngựa đến như vậy.
Nàng lại nhìn về phía Triệu Thục Hoa, sắc mặt nàng ấy cực kỳ không tốt, tỏ vẻ cười miễn cưỡng, vốn đang định lên tinh thần rồi nói vài câu tốt đẹp với Chu Lan Nghi, nhưng vừa thấy Yến Thu Xuân thì lập tức cười khổ.
“Bái kiến Thế Tử, Thế Tử Phi, Quận chúa.” Yến Thu Xuân hành lễ nhưng mặt lại không cảm xúc.
Chu Trạch Cẩn, Yến Thu Huyền và thư sinh gật đầu với nàng, chỉ có Chu Lan Nghi vẫn khoanh tay, không hề có ý định nhúc nhích.
Yến Thu Xuân cũng không nói nhiều, tiến lên hai bước, nói với Triệu Thục Hoa: “Triệu tỷ tỷ, có chuyện gì vậy? Muội mới đi ra ngoài một lúc thôi mà đã thành ra thế này sao?”
Nàng nhíu mày trách cứ giống như không hài lòng với tình cảnh lộn xộn trong viện, Triệu Thục Hoa áy náy rũ mắt xuống.
Chu Lan Nghi hài lòng mỉm cười, không chờ Triệu Thục Hoa giải thích mà đã âm dương quái khí nói: “Còn có thể có chuyện gì nữa? Hạ nhân của ngươi thật không biết nói lý, lấy đồ rẻ tiền để lừa bổn Quận chúa, ngươi nói xem có nên trách phạt không?”
Yến Thu Xuân không để ý tới nàng ta mà chỉ nhìn Triệu Thục Hoa. Triệu Thư Hồng cảm thấy an ủi được một chút, giọng bất đắc dĩ nói: “Có mấy vị khách đến nói là nghe nói nơi này của chúng ta có tiếp khách, cho nên ta đến tiếp đón, mời bọn họ uống trà trước. Nhưng vị nữ khách này cảm thấy bộ ấm trà của chúng ta quá thấp kém, nàng ấy nói không muốn dùng đồ người khác đã sử dụng, ta đã đi đổi cái mới rồi mà nàng ấy vẫn không chịu, hay là chúng ta sai người đi mua cái tốt hơn đi?”
Yến Thu Xuân đã hiểu, nhấp môi cười, an ủi nàng ấy, nói: “Không sao, không cần mua, thôn trang này của chúng ta chính là như vậy.”
Sắc mặt Chu Lan Nghi trầm xuống, lập tức cau mày nhìn nàng.
Yến Thu Xuân nghiêng người nhìn về phía nàng ta, trầm giọng nói: “Quận chúa, hôm nay thân thể ta không được khoẻ nên không muốn tiếp khách, các vị có thể mượn chỗ ngồi ở đây, ngoài cái này ra, hôm nay mọi người được nghỉ.”
Triệu Thục Hoa ngơ ngác, sau đó sốt ruột kéo tay áo nàng, lắc đầu: “A Xuân!” Như này không phải công khai đắc tội với người ta sao? Yến Thu Xuân cũng lắc đầu, nắm tay nàng ấy, giọng nói dứt khoát, thể hiện sự kiên quyết: “Cổ quản gia, hôm nay thôn trang nghỉ, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, không cần tiếp khách.”
Chu Lan Nghi tối sầm mặt lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Chúng ta là khách đi một đường tới đây, ngươi nói không tiếp là không tiếp à?!” Nàng ta nói xong, thư sinh bên cạnh cũng không vui mà nói: “Ngươi nói không tiện tiếp đãi chúng ta, vậy chúng ta tới đây chẳng phải là uổng công sao?" Hắn nói xong, sắc mặt Chu Lan Nghi lập tức hoãn lại, mang theo vài phần thẹn thùng của thiếu nữ.
Yến Thu Xuân cười hỏi: “Nơi của chúng ta có đặt chỗ trước, các vị có đặt không?"
Chu Lan Nghi ấp úng không nói gì.
Yến Thu Xuân nói lời lẽ sắc bén: "Nếu khách không đặt trước, tất nhiên không được gọi là khách. Hơn nữa, mỗi vị khách đến đây đều được chúng ta báo trước về hoàn cảnh trong thôn trang. Nếu các vị muốn đồ dùng xứng với thân phận của mình, vậy mời các vị đổi chỗ khác, miếu của chúng ta quá nhỏ, không chứa được đại Phật!"
Chu Lan Nghi và thư sinh bị nói cho cứng miệng, nhất thời cũng không tìm thấy lời phản bác, hai người theo bản năng nhìn về phía hai người còn lại. Yến Thu Huyền lén trợn mắt, bề ngoài cũng ra vẻ không biết làm sao nên nhìn về phía trượng phu, bản thân không định mở miệng.
Lần trước nàng ta đã chứng kiến sự xảo quyệt của Yến Thu Xuân, lần này nàng ta không muốn bị chặn họng nữa, hơn nữa, đúng là bọn họ có đến đây mà không hẹn trước, chỉ nghe nói gần đây thôn trang không có khách, cho nên mới đến thử.
Chu Trạch Cẩn chỉ cười rồi bình tĩnh nói với thái độ hòa nhã: "Việc này là xá muội ta tùy hứng, xin Hương Quân đừng trách cứ, lần này mạo muội đến đây nhưng không ngờ lại chọc cho Hương Quân không vui, nhưng bây giờ đã muộn rồi, nếu trở về sẽ hơi trễ, bổn thế tử rất thích phong cảnh của thôn trang, không biết có thể ở lại đây hay không?” Vừa nói, hắn ta vừa đưa một xấp ngân phiếu qua.
Ngân phiếu mệnh giá thấp nhất cũng phải năm mươi lượng, Yến Thu cười: "Điện hạ cảm thấy ta thiếu chút bạc này sao?”
Chu Lan Nghi quát lớn: "Ngươi đừng có được một tấc tiến một thước(*)! Chỉ là một cái danh Hương Quân nho nhỏ, sao lại dám kiêu ngạo trước mặt chúng ta chứ?”
[Chú thích: (*) Một tấc tiến một thước: tựa như câu “được voi đòi tiên.]
“Lan Nghi!” Chu Trạch Cẩn không vui nên liền hô một tiếng, người sau tức giận bĩu môi, nhưng vẫn im miệng không lên tiếng nữa, hắn ta lại bỏ thêm ngân phiếu, cười nói: “Là xá muội không tốt, Hương Quân chớ để bụng, phu nhân nhà ta đang mang thai, một đường đi xe ngựa xóc nảy lại đây đã khiến nàng ấy khó chịu, bây giờ quay lại e rằng sẽ càng khó chịu hơn, mong Hương Quân cho chúng ta ở lại một đêm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT