Sau khi vò xong, còn cặn khoai có thể vứt bỏ, nước đục ngầu để yên hai tiếng cho lắng đọng.
Vào giờ Tỵ, tinh bột khoai tây đã lắng đọng xong, lại vớt ra. Vì muốn nhanh chóng thành bột nên đặt vào lò nướng, nướng một lúc cho khô lại.
Cuối cùng từng khối đặc sệt màu trắng xuất hiện.
Mấy đứa bé nhìn quá trình này thì trợn mắt há hốc mồm, thần kỳ quá, mài khoai tây một hồi sau là đã thành ra thế này. Vốn dĩ vật nhão kia khi cho vào lò nướng lại biến thành một khối đặc sệt.
Đưa tay đè nhẹ lên, khối đặc sệt kia biến thành bột, trông giống bột mì nhưng mà khi sờ lại mịn hơn.
"Khoai tây là thứ tuyệt vời nhất trên đời, có thể làm được biết bao nhiêu là món ăn!" Uyển Nhi cảm thán. Đông Đông và Trầm Bình Nghiêm, Tiêu Bình Thịnh cũng gật đầu theo.
Triệu Thục Hoa ở một bên phụ giúp, trong lòng cũng vô cùng chấn động. Lúc khoai tây xuất hiện, mặc dù kinh ngạc nhưng vì cách nàng ấy khá xa, chỉ nghe thấy chứ không nhìn thấy tận mắt nên vô cùng mơ hồ. Có người nói là thánh vật, có người nói là trời ban, quá khoa trương khiến người ta khó mà tin tưởng. Nhưng khi nàng ấy tận mắt nhìn thấy thì lại có thể hiểu được.
Không nói đến việc khoai tây có sản lượng lớn, mà cách làm còn phong phú. Cho dù chế biến thế nào cũng ăn được, hương vị cực ngon. Đối với dân chúng ở thời đại này mà nói đây là chuyện vô cùng may mắn, thảo nào lời đồn lại khoa trương như vậy.
"Để ta để ta." Triệu Thục Hoa sợ mấy đứa bé làm lãng phí khoai tây nên nhận việc xử lý. Nàng ấy cho bột khoai vào chậu, miệng không ngừng khen ngợi.
Tỉ lệ làm thành bột khoảng mười phần trăm, cũng giống khi Yến Thu Xuân làm ở kiếp trước.
Không đúng, hẳn là tốt hơn một chút, vì chế tác thủ công thế này sẽ có tỉ lệ hao hụt nhất định.
Triệu Thục Hoa đau lòng, cách làm thành bột tỉ mỉ như thế, lãng phí nhiều như thế, nhất định khi ăn phải thật ngon đấy.
Bột khoai chia làm hai phần, phần thứ nhất thêm nước ấm quấy thành bột nhão, sau đó thêm nước sôi và bột làm mì tiếp tục quấy. Khi quấy thành sền sệt thì cho bột còn lại vào.
Đống bột thứ hai nhiều hơn, thêm vào có thể vò thành mì vắt. Mì vắt màu trắng khác với màu khoai tây, khó mà tưởng tượng được đây là thứ chiết xuất từ khoai tây. Mì này muốn kéo phải dùng máy, bước này hơi phiền phức, Yến Thu Xuân không làm được. Nàng nhờ máy kéo mì của ông lão ở bên cạnh thôn trang, từng sợi bột khoai tây chảy ra từ máy ép rơi vào thùng nước phía dưới. Mì vắt bị ép xuống như thế, cuối cùng cũng thu được một đống miến trắng nõn.
Đây là miến từ bột khoai!
*
Cân nhắc đến khẩu vị khác biệt, chủ yếu là ăn cay và không ăn cay nên sẽ khác nhau, Yến Thu Xuân định làm hai vị. Một phần là vị tam tiên, hai là vị chua cay. Tam tiên dùng canh gà, tôm tươi và nấm. Tôm tươi là dùng tôm nhỏ sát vách thôn trang, trước tiên xào tôm cho ra nước, lại thêm nấm vào xào, cuối cùng cho canh gà vào, lại thêm rau xanh, thịt nạc mềm mại được ướp gia vị và miến khoai tây đun sôi là được.
Chua cay thì đơn giản hơn, cho cốt lẩu vào, Yến Thu Xuân có canh vị tê cay, trình tự đơn giản hơn nhiều. Nấu một nồi cốt lẩu, lại thêm nước nấu lên cho các nguyên liệu phối hợp vào cùng với miến khoai tây.
Quá trình nấu hơi phiền phức, đến bước cuối cùng này lại vô cùng đơn giản. Vì thế vào giữa trưa, tất cả mọi người đã ngồi vào bàn chuẩn bị ăn.
Hai nồi miến đặt giữa bàn, miến trắng nõn bị nhuộm thành hai màu. Một nồi màu nâu nhạt, một nồi màu nâu đỏ, phía trên cho thêm nguyên liệu vừa nhìn đã muốn ăn.
Yến Thu Xuân hỏi: "Mọi người muốn ăn vị gì?"
Đông Đông là người đầu tiên giơ tay: "Đệ muốn ăn chua cay!" Uyển Nhi giơ tay thứ hai: "Muội muốn ăn tam tiên!"
Yến Thu Xuân và Triệu Thục Hoa lần lượt múc cho bọn họ, Thủy Mai cũng có một phần. Nhưng có nhiều người như thế, nàng ấy không ngồi cùng bàn mà xuống bếp ăn. Hôm qua vừa ăn cay, lo mình sẽ nổi mụn nên nàng ấy không ăn cay nữa mà ăn vị tam tiên. Canh gà làm nước dùng, lại có tôm tươi và nấm ngon, dùng kiểu nước canh này khiến Yến Thu Xuân cảm thấy rất ngon.
Nàng dùng thìa múc một muỗng đặt lên môi thổi nhẹ, lại dùng cánh môi thử nhiệt độ, xác nhận ăn được mới cho vào miệng.
Nước canh nóng nhưng có thể chịu được, với nhiệt độ cao như thế khiến nó không còn mùi tanh, thanh đạm nhưng ngon vô cùng, khiến món miến như lên tầm cao mới.
Nàng gắp sợi miến lên, miến trắng trong mềm mại bị đũa kẹp chặt, nhưng cũng vì thế nên không rơi khỏi đũa, chỉ có thể cho vào miệng nàng. Nàng bĩu môi, sợi miến khoai tây đã đứt ra nhưng vẫn có sự dẻo dai, hơi mềm mại nhưng không tới nỗi mềm lắm, khiến Yến Thu Xuân hơi nhớ bột khoai lang.
So với bột khoai tây còn mềm hơn, dẻo hơn, cắn vào là hương vị trà ngập khoang miệng, đáng tiếc là tạm thời khoai lang vẫn chưa xuất hiện.
Nàng cảm thán một tiếng, lại uống một hớp canh, thể xác và tinh thần đều rất thỏa mãn. Nàng lập tức quên đi chuyện một ngày nào đó sẽ gặp được khoai lang!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT