Sau khi quấy đều thì đặt lên nồi đã cho dầu. "Xèo" một tiếng, âm thanh chiên dầu quen thuộc vang lên, cho từng sợi khoai lên, lại dùng đũa đào hố cho lòng đỏ trứng còn lại vào. Lúc đã cứng lại, nàng dùng sức để trở mặt.

Cuối cùng hai mặt cũng vàng đều, dựa theo khẩu vị mà quyết định có rải bột ớt màu đỏ lên hay không.

"Ăn cay đi ạ!"

"Không cay!"

Mấy người bọn họ ngoan ngoãn chờ đợi thức ăn ngon, trơ mắt nhìn ở nơi cách xa khoảng ba mét, Yến Thu Xuân nhận được phản hồi, có phần rải bột ớt, có phần không, sau đó chia cho mỗi người một chén nhỏ.

Chỉ thấy trong chén màu trắng là khoai tây màu vàng, vì cho nhiều gia vị nên màu hơi nâu, nhưng cho thêm bột ớt nên có màu nâu đỏ. Lại nhìn bên cạnh, khoai tây răng sói sắp chín. Sau khi lấy ra thì cho vào mâm, quấy đều với gia vị đã chuẩn bị trước, thêm mấy phần vào chén.

Yến Thu Xuân cảm thấy tình huống này như lúc nàng tan học đi trên đường, cầm năm tệ đi mua quà vặt! Quá là hoài niệm rồi!

Nhưng lại cảm thấy như qua mấy đời rồi.

Nàng rời trường đã lâu, bây giờ cũng ở trong thời không này rất lâu, mọi thứ đều cách xa nàng. Khoai tây lại có mặt trong thực đơn của nàng lần nữa, nhưng nàng vẫn không thể về thế giới cũ.

Từng bàn tay nhỏ đưa qua lấy phần của mình.

Uyển Nhi bưng lấy bát, vừa định ăn, khi nhìn ánh mắt của A Xuân tỷ tỷ thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Vì thế liền đi đến sau lò than giật tay áo của nàng.

Yến Thu Xuân hoàn hồn cong môi cười một tiếng: "Sao thế?"

Uyển Nhi bưng bát giơ cao đến trước mặt nàng, giọng nói trẻ con khẽ nói: "A Xuân tỷ tỷ, cho tỷ ăn này, đừng buồn nữa nhé!"

Đôi mắt Yến Thu Xuân chua xót, nụ cười trên môi không giữ được nữa. Nàng mím môi, kìm nén sự chua xót trong lòng, trong phút chốc không bình tĩnh lại được.

Đông Đông đang ăn bánh khoai tây, bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm mịn, A Xuân tỷ tỷ đang buồn bã ư? Cậu bé vội bước qua, cũng lưu luyến đưa thức ăn của mình qua: "A Xuân tỷ tỷ, đệ cũng cho tỷ, đừng buồn nữa nhé. Có phải ai bắt nạt tỷ không? Đệ... Đệ bảo Bình Thịnh ca ca đi trừng phạt hắn!"

Tiêu Bình Thịnh ở một bên gật đầu: "Đúng vậy, đệ rất khỏe mạnh, hôm qua lão sư nói đệ học võ rất tốt, ông ấy không dạy được nữa nên sẽ đổi lão sư."

Trầm Bình Nghiêm nuốt thức ăn trong miệng xuống, chân thành nói: "Dì Yến, đệ không biết đánh nhau, nhưng có thể viết văn cho người ta mắng hắn, tỷ nói xem là ai? Có phải Vị khách tới nói gì tỷ không?"

Từ xưa đến nay, thương nhân có địa vị thấp, bây giờ người mà Tiêu gia lui tới đều là quan lại quyền quý, chắc chắn có không ít người không lọt mắt chuyện này. Hơn nữa, tỷ ấy còn đính hôn với tiểu cữu cữu, chắc chắn có không ít người thấy ngứa mắt.

Tiêu Hoài Nga, Thủy Mai và Triệu Thục Hoa đều lo lắng nhìn nàng, nhưng không biết chắc vì sao nàng lại như thế. Thủy Mai cảm thấy mình đoán mò được chút ít, lại nhìn về phía hậu viện.

Buổi sáng hôm nay Lục thiếu gia đi, chẳng lẽ cô nương không nỡ sao?

Tiêu Hoài Nga cũng nghĩ như thế, trái lại Triệu Thục Hoa cảm thấy có lẽ tình huống của nàng giống mình, chỉ có một thân một mình, lúc này lại còn nhớ đến chuyện cũ. Vì thế nàng cười nói: "A Xuân, đừng nghĩ chuyện trước kia nữa, làm người phải nhìn về phía trước. Bây giờ muội sống tốt mới là sự báo đáp tốt đẹp nhất dành cho bọn họ."

Yến Thu Xuân hít mũi, cười nói: "Không sao, ta ổn, chỉ là nghĩ đến khoai tây ngon như thế mà chỉ được ăn có một chút, đúng là khó khăn quá!"

Trầm Bình Nghiêm nhíu mày, dường như không tin nhưng lại tin, Đông Đông và Uyển Nhi, Bình Thịnh đơn giản hơn nhiều, nghe nói thế thì gật đầu: "Ừm, món này ngon lắm đó!"

"A Xuân tỷ tỷ nếm thử đi!" Uyển Nhi gắp một miếng khoai tây răng sói đưa đến miệng Yến Thu Xuân: "Ăn thôi nào!"

Yến Thu Xuân há miệng tiếp nhận, nàng ăn khoai tây răng sói, phía trên cho thêm hành lá, không có bột ớt, chỉ có thì là và muối tiêu, cảm giác hơi bột, bên trong vừa giòn vừa mềm. Khi ăn cảm thấy bên ngoài giòn hơn nhiều, vị rất đậm đà: "Ừm, ngon quá, nhất là khi Uyển Nhi đút cho A Xuân tỷ tỷ là ngon nhất!"

Uyển Nhi ngậm một miếng khoai, cười tươi đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng vui mừng.

Đông Đông nghe xong lại sốt ruột, vội đưa khoai tây của mình đến miệng nàng: "Tỷ ăn của đệ đi, của đệ ngon hơn! Cay lắm đó..."

Yến Thu Xuân dở khóc dở cười, ở phương diện này Đông Đông rất biết cạnh tranh, nhưng sự cạnh tranh này vừa vụng về lại đáng yêu. Nàng phối hợp há miệng cắn sợi khoai tây chiên kia.

Khoai tây chiên cho thêm ớt vào vô cùng kích thích, nàng thích cay nên đương nhiên là cảm thấy ăn rất ngon. Song, ngoài miệng Yến Thu Xuân vẫn nói: "Oa, của Đông Đông cũng ngon quá!"

Đông Đông cười hài lòng, há miệng ăn một chiếc bánh khoai tây, cảm thấy món này cũng ngon. Bánh khoai tây khác với bánh bột ngô, đó chính là ở rìa sợi. Mặc dù sợi khoai tây mềm nhưng không thể uốn cong theo ý thích được, lúc chiên lên thì rìa sợi khoai tây sẽ co lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play