Tiêu Hoài Thanh bị ánh mắt của nàng nhìn đến chột dạ, chàng hơi hoảng hốt nhìn nơi khác: "Không cần cám ơn, mấy hôm nay cô nương đã làm rất tốt, mẫu thân của ta cũng ăn nhiều hơn trước. Đây là thứ cô nương đáng được nhận, nếu cô nương muốn ở lại cũng có thể."

"Vâng." Yến Thu Xuân không để ý chuyện này, có lộ dẫn đã đủ rồi. Sau khi nàng tích đủ tiền mua nhà thì có thể rời đi, không cần làm phiền người khác.

Trong đầu nàng vừa nghĩ, khóe mắt lại nhìn thấy bánh trứng trên bàn, vô thức nói: "Tướng quân ăn cơm chưa? Nếu vẫn chưa thì không bằng ở lại ăn một miếng?"

Đây là cảnh thường thấy ở hiện đại, nhà ai có khách đến vào giờ cơm thì sẽ giữ khách lại ăn một bữa.

Trước đó về quê vẫn ở nông thôn, bình thường hay có người đến nhà ăn chực, nàng nói ra theo thói quen. Song, ở thời đại này mà nói, nữ tử giữ nam nhân lại thì có gì đó không đúng.

Yến Thu Xuân không ý thức được, nhưng Tiêu Hoài Thanh ý thức được.

Chàng nhìn vẻ mặt chờ mong của nàng, vì vui vẻ nên gương mặt đỏ bừng, mũi cũng hồng hồng nhìn chàng chằm chằm, dường như trong mắt nàng chỉ có chàng.

Làn da màu lúa mì của thiếu niên đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: "Không được, còn công vụ chưa xử lý."

Yến Thu Xuân nhiệt tình ra hiệu chàng đi qua ngồi xuống: "Vậy thì không cần gấp, rất nhanh thôi, món chính tối nay là bánh trứng cuộn. Chờ một lát ta nấu thêm canh, ăn xong ngài có thể trở về làm việc."

Bây giờ nàng ăn của Tiêu gia, uống của Tiêu gia, chỉ có thể làm chút việc đó báo đáp, vì thế nụ cười vô cùng nhiệt tình.

Tiêu Hoài Thanh nghe vậy nuốt nước bọt, hơi thèm. Sau khi nếm món ăn Yến Thu Xuân làm, khi ăn món người khác nấu luôn cảm thấy thiếu đi vị nào đó. Cho dù làm thức ăn cay cũng không ngon như nàng làm. Chỉ là cô nam quả nữ ở chung không tiện, chàng đang muốn từ chối lần nữa.

Yến Thu Xuân đã nói trước một bước: "Chờ một lát Đông Đông sẽ trở về, ngài ngồi trước, ta đi nấu."

Tiêu Hoài Thanh nuốt lời từ chối xuống, nghĩ Đông Đông cũng đến, vậy thì không phải cô nam quả nữ, còn có thể ăn thử món ăn tươi ngon. Chàng quyết định thỏa hiệp, không nhắc lại chuyện rời đi nữa: "Làm phiền."

"Không phiền." Yến Thu Xuân cười cười, đi phòng bếp nấu cơm.

*

Đương nhiên, đầu tiên làm bánh trứng cuộn xem như món chính.

Ngoại trừ món này còn phải làm một bát canh, không thì ăn hơi khô. Tiêu Hoài Thanh tốt như thế, nàng còn chưa làm bao lâu đã đưa thù lao nàng muốn nhất cho nàng, vậy gì nàng cũng không tiện làm cho có lệ, đưa nước ô mai cho chàng trước. Hơn nữa, chàng ăn cơm không ít.

Yến Thu Xuân nhìn quanh phòng bếp, thấy buổi chiều có đưa mộc nhĩ, đậu hủ các thứ đến, ánh mắt của nàng sáng lên.

Dựa theo quan sát ngày hôm qua, nàng cảm thấy mặc dù chàng không ăn chua được nhưng ít chua vẫn ổn. Vì thế nàng định làm canh chua cay, khai vị lại dễ ăn, còn dễ lấp đầy bụng.

Cách làm canh chua cay đơn giản, chủ yếu là cắt tỉa mộc nhĩ, đậu hũ, cà rốt. Làm nóng nồi cho dầu vào, dầu sôi cho hoa tiêu, hành tây xào cho thơm, sau đó thêm nước vào. Chờ nước sôi lên vớt hoa tiêu ra tránh cho một lát ăn cắn phải.

Sau đó bỏ vào nước pha bột để canh đặc hơn, cuối cùng cho các nguyên liệu đã chuẩn bị từ sơm vào, dùng muôi quấy một phen. Canh đậm đặc nhưng không có gì trở nên đặc sệt.

Hơn nữa những thứ này nàng cắt rất mảnh, không nấu bao lâu đã có thể ăn.

Lúc hoàn thành xong món ăn thì Đông Đông nhận nhiệm vụ đi đưa thức ăn đã trở về, cậu bé nhanh nhẹn đi vào viện, hô: "A Xuân tỷ tỷ! Đệ đưa đi rồi, mọi người rất thích, còn tặng rất nhiều đồ cho tỷ!"

Vừa dứt lời, cậu bé nhìn thấy Tiêu Hoài Thanh, ánh mắt sáng lên, vui mừng bổ nhào qua: "Tiểu thúc thúc!"

Tiêu Hoài Thanh nghe thấy giọng nói đã đi ra, lúc này đưa tay, chờ cậu bé đến gần xốc nách bế cậu bé lên, hai người nói chuyện thân thiết.

Đến khi ngửi thấy mùi thơm chua cay, Đông Đông chuyên ăn quà vặt chú ý, hít hít: "Thơm quá! Đây là món gì?"

"Canh chua cay." Yến Thu Xuân bưng ra, mỗi người một bát, lại thêm bánh trứng cuộn đã cắt gọn: "Mau qua ăn đi."

Đông Đông không cho Tiêu Hoài Thanh ôm nữa, nhanh chóng nhảy xuống chạy đến bàn ăn, ngoan ngoãn chờ phát bát đũa bắt đầu ăn.

Sau khi Yến Thu Xuân đưa thìa, cậu bé bưng bát uống từng hớp nhỏ, không hề chần chờ, hiển nhiên rất tin tưởng tài nấu nướng của nàng.

Tiêu Hoài Thanh im lặng, bắt đầu ăn. Vì nước ô mai để lại bóng ma tâm lý, chàng nhìn nước canh trước mặt có vị chua cay thoang thoảng, không chọn ăn trước mà ăn bánh trứng cuộn trước. Trứng gà cho rất nhiều, bánh cuộn non mịn không có nhiều gia vị, chỉ có vị mặn nhàn nhạt nhưng lại có cà rốt, tôm băm nhuyễn cảm giác rất phong phú.

Thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo, trái lại tinh tế cảm nhận có thể thưởng thức được các hương vị phong phú.

Tiêu Hoài Thanh ăn say sưa ngon lành, phải bội phục cô nương này, tài bếp núc cao siêu.

Thảo nào nương của chàng cũng không chống lại được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play