“Rắc rắc…” Lớp vỏ xốp bên ngoài bị cắn, nước bên trong càng nhiều hơn, lúc này còn có thể nếm được phần bên trong đậu hũ, tuy đã bị phồng lên nhiều nhưng bên trong vẫn còn nguyên. mềm, cả miếng đậu hũ thối cũng mềm, ăn rất ngon!

Càng ăn, sắc mặt Đông Đông sắc mặt càng trở nên quái dị.

Vừa như vui vẻ lại như buồn rầu.

Uyển Nhi nhìn đến nóng nảy, bóp mũi hỏi: “Rốt cuộc là có ngon không?”

Tiêu phu nhân cũng tò mò nhìn qua.

Đông Đông nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, dùng sức gật đầu: “Ăn ngon!!! Thực sự rất ngon!!!”

“Thật sự?”

“Không phải chứ?”

“…Ta cũng nếm thử xem?”

Yến Thu Xuân nhanh chóng đi lấy đũa: “Bá mẫu, Bình Thịnh, mau nếm thử xem, Nhị điện hạ, của đệ đây, thật sự rất ngon.”

Lý ma ma tiến lên hai bước, do dự không biết có nên ngăn cản hay không, lại thấy Yến Thu Xuân vẫn luôn không thích bà lại chủ động đưa đũa, bà lại lùi bước, người này không có ý tốt!

Bà không thể mắc mưu!

Nói đến thử độc, chính Yến Thu Xuân và Đông Đông cũng đã ăn, cho dù có độc chắc chắn cũng ăn hết.

Không liên quan đến nàng ta, không thể mạo hiểm.

Bà lui về vị trí cũ, Yến Thu Xuân cực kỳ tiếc nuối, ngược lại nhìn chằm chằm vào mấy người Tiêu phu nhân: “Mọi người nếm thử xem? Thật sự rất ngon. Đông Đông cũng đã ăn tới miếng thứ hai rồi.”

Vừa nói, nàng vừa tiếp tục ăn, trì hoãn một lúc, miếng đậu hũ thối đã bớt nóng, nàng cắn từng miếng một.

Tiêu phu nhân thấy bọn họ ăn rất vui vẻ, là người thích khẩu vị mạnh, mặc dù không thích ăn đồ hôi, nhưng mùi lẫn lộn trong thứ đồ ăn hôi thối này lại là thứ bà thích, nên bà hít một hơi thật sâu, vẫn gắp một miếng lên ăn.

Vừa ăn xong, bà đã ngẩn người.

Lại ngửi ngửi, quả thật có mùi, nhưng khi nhấm nháp được hương vị, bà lại cảm thấy mới lạ, ăn rất ngon!

Phải nói là thật sự rất ngon!

Thậm chí còn thiếu vị cay cay quá độ, kích thích đến nỗi bà đổ mồ hôi. Trừ bỏ có hơi hôi, thì không còn chỗ nào để chê.

Chiên dầu lại không có chút dầu mỡ nào, hương vị không nhạt nhẽo, nước sốt hoàn toàn có thể đáp ứng khẩu vị, sau khi phồng lên, miếng đậu phụ có nhiều khoảng trống hơn, có thể chứa nhiều nước sốt hơn, tự nhiên sẽ... đẹp mắt hơn!

Mắt thấy Tiêu phu nhân ăn đến miếng thứ hai, Yến Thu Xuân thỏa mãn cười.

Chinh phục cái thứ hai!

Nàng lại nhìn về phía Tiêu Bình Thịnh, cậu cũng ăn đến thỏa mãn, Uyển Nhi cũng ăn rất ngon, mày liễu nhíu lại, nhưng vẫn ăn hết miếng này đến miếng khác, Chu Chiêu Cảnh thì ăn văn nhã hơn nhiều, nhưng cũng ăn một miếng to, đôi mắt sáng long lanh, rất hài lòng đối với đồ ăn nàng làm!

Mọi người ăn vui vẻ, vui vẻ đến nỗi ăn sạch cả nồi Yến Thu Xuân làm!

Tiêu phu nhân lau lau miệng, chưa đã thèm nói: “Lúc nào A Xuân làm cho ta thêm chút nữa, ta cho bọn lão đại nếm thử.”

Yến Thu Xuân hiểu ra, vô cùng vui vẻ vào bếp, dầu còn chưa đổ đầy, nàng vừa chiên xong, còn gì dễ hơn nữa chứ, chỉ cần thời gian một tách trà, nàng đã lấy ra chuẩn bị giao cho Hoàng ma ma, thì bên ngoài có tràng pháo nổ, tiếp theo là quản gia lớn tiếng nói: “Phu nhân! Tin tức tốt! Tin chiến thắng truyền đến, tướng quân đã thắng liên tiếp quân địch ba thành!!!”

Tiêu phu nhân tinh thần chấn động, trực tiếp chạy ra ngoài, vui mừng giữ chặt quản gia còn chưa kịp tới nơi, hỏi: “Thắng rồi sao?”

Quản gia cũng kích động, liên thanh nói: “Thắng, thắng! Tin chiến thắng mới vừa truyền đến, người truyền tin tức đã đi diện kiến bệ hạ, hiện giờ chỉ toàn là tiếng hoan hô, tướng quân đánh thắng trận chắc chắn sẽ nhanh chóng trở về!”

Là võ tướng thế gia, nghe thấy ba chữ đánh thắng trận càng vui hơn bất cứ điều gì.

Cho dù Tiêu gia đánh thắng nhiều vô số kể, nhưng một khi thất bại, thứ phải trả cơ bản đều là tính mạng, cho nên mỗi một lần thành công, đều khiến người ta hết sức vui mừng.

Giữa vui mừng lớn như vậy, đậu hũ thối chỉ có thể tạm thời bị xem nhẹ, Tiêu phu nhân vừa vung tay lên, trực tiếp tăng gấp đôi lương bổng của mọi người trong phủ, mọi người vốn rất vui mừng, giờ càng vui không chịu được.

Một số người còn nghỉ nửa ngày.

Chỉ là nhân loại vui mừng cũng không giống nhau.

Tin thắng trận lần này của Tiêu Hoài Thanh truyền đến, đối với Đại Chu là chuyện tốt, nhưng đối với người nào đó thì không.

Một lần liền chiếm được ba thành, điều này có ý nghĩa gì?

Có nghĩa là Ô Tháp hoàn toàn không thể gây ra thương tổn cho quân Tiêu gia. Chu Trạch Cẩn đang cùng các đại thần thượng triều, nghe sứ giả giọng điệu hưng phấn miêu tả trận chiến khó khăn như thế nào, quân Tiêu gia dũng mãnh ra sao, càng thêm cau mày.

Người khác nghe chỉ cảm thấy tâm tình kích động, nhưng hắn ta chỉ nghĩ, không nghĩ tới Tiêu gia Lục Lang Tiêu Hoài Thanh, vậy mà thật sự trò giỏi hơn thầy!

Đến bậc trưởng bối của hắn cũng chưa thể hung tàn đánh cho quân địch bại lui liên tiếp trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Đây mới chỉ là tin chiến thắng, nếu tiếp tục đánh, có thể… Chiếm gọn được Ô Tháp không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play