Có thể giảm độ cay của những món khác dựa trên khẩu vị của người khác, nhưng riêng món này thì không được.
Đến lúc đó Đông Đông và mấy đứa nhóc chắc chắn sẽ chảy nước mắt, nước mũi giàn giụa, tưởng tượng thôi cũng thấy hào hứng...
Ngay khi Yến Thu Xuân đang thỏa sức tưởng tượng, khi nàng trở lại Tiêu gia, có bái thiếp được gửi đến.
Là Xương Vương phi gửi đến.
Lần này Xương Vương lập được công lớn, bọn họ không biết cụ thể, nhưng lão hoàng đế lại rất nhiệt tình với nhi tử này.
Ngay sáng hôm nay, khi bọn họ đang say sưa nướng thịt ở bên kia, thánh chỉ ban thưởng Xương Vương cũng được ban xuống.
Ngoài việc thưởng một mảnh đất phong màu mỡ, lão hoàng đế còn tiện tay ban cho Xương Vương phủ đệ của Kiều gia ở kinh đô, Kiều gia tham ô không biết bao nhiêu lần, ngoại trừ việc đưa tiền cho Tam hoàng tử, bọn họ nhất định sẽ giữ lại một ít cho chính mình.
Thoạt nhìn phủ đệ của Kiều gia không có gì khác biệt những phủ đệ bình thường, cách bài trí bên trong lại xa hoa, lộng lẫy, còn có rất nhiều thứ vượt ngoài những gì người ta có thể tưởng tượng được.
Hiện tại Kiều gia không còn, những thứ này có thể để các vị vương gia dùng.
Sau khi phủ đệ này được ban cho hắn, lão hoàng đế cũng nghĩ đến Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử. Sau khi các vị hoàng tử khác xuất cung đều được phong vương, lần lượt là Hoài Vương, Thuận Vương, Tuyên Vương.
Mỗi người đều được ban tặng đất phong, mảnh đất tốt nhất đương nhiên thuộc về Xương Vương, tiếp đến là Ngũ hoàng tử, Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử, kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng không quá tốt, nhưng cũng không tệ.
Triều đình bị sự kiện này chấn động, ai nấy đều đoán rằng lão hoàng đế đau lòng vì Tam hoàng tử nên mới ban thưởng cho tất cả các hoàng tử, nhưng sau này ai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế?
Hiện tại Thất hoàng tử mới chỉ được một tuổi, còn chưa biết có thể sống được đến nhược quán (*) hay không.
(*) nhược quán: tuổi 20.
Những người còn lại đều là công chúa.
Vì vậy, số hoàng tử sẽ kế thừa ngai vàng, thống nhất giang sơn chỉ có mấy người, ngay từ đầu Xương Vương đã không được tính đến. vậy nhưng cũng được phong vương, thể hiện rằng tước vị không xứng đáng với việc được đề cử, nhưng hiện tại cả bốn hoàng tử đều được phong vương, Xương Vương vừa lập được công lớn, lại từng làm thái tử, là trụ cột mười mấy năm, Ngũ hoàng tử Thuận Vương có mẫu phi là Lục quý phi thổi gió bên tai. Ngược lại, thế lực của hai hoàng tử còn lại đều yếu.
Hiện tại, các thế lực tứ phương đều đang gây sức ép.
Mà lúc này, điều đầu tiên hai phu thê Xương Vương nghĩ đến vẫn là nhi tử.
Là A Hoàn đã phải trải qua quá nhiều khổ cực, ròng rã suốt năm năm qua cùng bọn họ.
Vì thế mới có bái thiếp này. Đông Đông rất thất vọng: “A Hoàn, ngươi phải về nhà sao?”
Tiêu Bình Thịnh xoa đầu đệ đệ mình, tâm trạng cũng không tốt.
Uyển Nhi cắn môi, thì thầm: “A Hoàn, ngươi không thể không đi sao?”
Tiểu hài tử này trạc tuổi cô bé, bình thường vẫn luôn quan tâm đến cô bé, Uyển Nhi có chút luyến tiếc.
Nghe đến đây, lúc đầu A Hoàn vốn còn khá phấn khích, nhìn thấy cảnh này liền lắc đầu buồn bã: “Ta xin lỗi, Đông Đông, ta muốn nương của ta.”
Mặc dù ở đây rất vui vẻ, trong thời gian ngắn, cậu ta đã tăng cân rất nhiều, nhưng nỗi nhớ cha nương cũng ngày càng lớn hơn. Nếu không phải Nam Kỳ luôn luôn bôn ba khắp nơi chuyển thư của hai người cho cậu ta, buổi tối đọc cho cậu nhóc nghe, hẳn cậu nhóc đã trốn trong chăn mà khóc nức nở.
Bả vai Đông Đông rũ xuống, mặc dù cậu bé không bám lấy mẫu thân như vậy, chủ yếu là do nương của cậu bé quá nóng tính, từ nhỏ đã không ở bên cạnh cậu nhiều, nhưng cậu vẫn có thể hiểu được: “Vậy thì được.”
Yến Thu Xuân không thể chịu được khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng liền xoa đầu từng đứa trẻ và cười nói: “Không sao, cũng không phải chúng ta sẽ không gặp lại nữa, sau này A Hoàn sống ngoài hoàng cung, chúng ta có thể có thể đến thăm bất cứ lúc nào mà.”
Đông Đông: “Được nha!”
Uyển Nhi cũng bị sốc: “Thật sao?”
“Là thật!” Yến Thu Xuân cười tủm tỉm và nói: “Nhưng bây giờ, chúng ta vẫn phải tặng A Hoàn một món quà nhỏ làm quà chia tay.”
“Ăn! Ăn ngon!”
“Que cay!”
“Thịt chiên giòn!”
Lũ trẻ lần lượt giơ tay lên, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều là đồ ăn, chẳng lẽ là do ảnh hưởng của chính mình?
Yến Thu Xuân che mặt trong xấu hổ, vậy mà lại nuôi thành một lũ ham ăn, nhưng lũ trẻ đã đề nghị như vậy, nàng liền gật đầu đồng ý: “Được rồi, chúng ta hãy làm món gì đó thật ngon.”
A Hoàn trông rất vui vẻ, ánh mắt háo hức chờ mong nhìn nàng.
Đông Đông và những người khác cũng tò mò: “Là món gì vậy?” Yến Thu Xuân: “Thịt tăm!”
Mặc dù không biết mùi vị ra sao, nhưng lũ trẻ vẫn rất vui vẻ: “Được!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT