Hắn vội vàng vứt những chuyện khác ra sau đầu, muốn đọc xem trong thư viết gì, khi mở phong thư ra, trong đầu hắn còn nghĩ đến khi viết thư hồi âm thì nên chọn quà gì để gửi sang bên kia, Đông Đông không thích học, vậy tặng mấy món ăn ngọt từ Nhạc Bình sang là được.
Tuy nhiên, khi hắn mở thư ra, hắn rơi vào im lặng.
Ngoại trừ lời chào thông thường ở phần đầu cho có lệ, phần còn lại đương nhiên phải là... kể những gì cậu bé đã ăn những ngày qua???
Trong đó phần dài nhất vẫn là món thịt nướng cậu bé ăn khi đến dạo chơi trên thôn trang, tại sao còn sợ hắn không biết thịt nướng là gì, còn dùng nét vẽ non nớt kia vẽ hình ở dưới!
Sau khi đọc xong, Trầm Bình Nghiêm lặng lẽ gạt bỏ tất cả những món ngon mà hắn vừa nghĩ trong đầu, hắn cầm một đống tác phẩm văn chương mình từng học, nhờ người gửi chúng, đồng thời nói thêm rằng khi hắn đến Tiêu gia vào cuối năm, hắn sẽ kiểm tra!
Dù Tiêu gia là gia đình võ tướng, bọn họ đều có tài có danh, thật sự là những người văn võ toàn tài.
Bình Chiến là tướng quân tương lai, đương nhiên không thể bị tụt lại ở mặt này!
Nhưng sau khi làm xong tất cả những điều này, Trầm Bình Nghiêm vẫn lấy lá thư kia ra đọc lại, nhìn chằm chằm vào hình vẽ mà hắn tự cho là xấu kia, hình vẽ thật sự rất xấu, hắn nhìn lại lần nữa, cuối cùng yết hầu khẽ cử động, liền gọi trù tử Trâu: “Ngươi có thể làm thịt nướng không?”
Vẻ mặt đối phương mờ mịt: “Thưa thiếu gia, Yến cô nương không dạy làm món này...”
Trầm Bình Nghiêm nghĩ đến xiên thịt, bếp nướng, cách ướp gia vị mà trong thư nhắc đến, giọng điệu quyết đoán đáp: “Ta hướng dẫn ngươi, ngươi làm!”
*
Tạm không đề cập đến chuyện Trầm Bình Nghiêm bị đệ đệ Đông Đông khiêu khích nên đã thật sự suy nghĩ đến việc làm thịt nướng.
Quay trở lại thời điểm thích hợp để ra ngoài dạo chơi hôm ấy.
Bữa tiệc nướng ngoài trời kết thúc mĩ mãn, một số người vốn cho rằng mình vẫn cần ăn cơm trưa cũng tỏ vẻ không thể ăn thêm được, Diêu quản gia vô cùng tiếc nuối, nhưng chỉ đành từ bỏ ý định làm một bữa ăn ngon khác cho họ.
Ăn uống no nê, mỗi người đều tự tìm việc gì đó để làm.
Họ ra ngoài chơi một chuyến, không thể ăn xong rồi về ngay, trên thôn trang này đều là thứ hay ho, đi xung quanh ngắm nghía cũng không phải ý tồi. Vì vậy mọi người đi ra ngoài theo từng nhóm.
Lũ trẻ đi xem các loại động vật được nuôi trong làng, Tiêu phu nhân đã đến xem đồng ruộng bên kia, Yến Thu Xuân vốn cũng muốn đi xem những con vật đó, ban đầu nàng đề nghị nuôi gà và cá, nhưng sau khi được Tiêu Hoài Khang góp ý, hiện tại trong thôn trang này còn nhiều thứ hơn thế.
Cũng không biết rốt cuộc diện tích lớn đến đâu mà có thể nuôi được nhiều như vậy?
Nhưng nàng chưa kịp bước đi, Tạ Thanh Vân đã gọi nàng lại, nàng ấy bước thêm hai bước rồi kéo tay Yến Thu Xuân, nói: “A Xuân, muội đi cùng ta ra ngoài một chút nhé?”
Yến Thu Xuân do dự liếc nhìn Tiêu Hoài Khang, như vậy dường như không tốt lắm?
Làm bóng đèn thật sự rất đáng sợ!
Tạ Thanh Vân liền mắng: “Đừng lo lắng về chàng, chàng cũng không thích những chỗ ồn ào, ta lại không có ai nói chuyện cùng, chàng đi phía sau là được rồi.”
Tiêu Hoài Khang bị nhắc đến cũng bất đắc dĩ buông thõng tay, hắn nói: “A Xuân, cô nương đi cùng đi, cơ thể này của ta cũng chẳng chịu được gió lạnh quá lâu, ta chỉ đi một lát rồi phải quay lại thôi.”
Nàng ngại từ chối, vì vậy nàng đành phải gật đầu.
Diêu quản gia dẫn đầu đi trước, theo sau ông ấy là một nam tử trung niên trông rất nhã nhặn, lịch sự, Yến Thu Xuân bị Tạ Thanh Vân kéo tay đi phía sau hai người kia, Tiêu Hoài Khang được một người hầu đẩy đi cuối cùng, đang đi, thấy một lối đi bên trái, bên đó có một thôn trang, khi còn cách thôn trang nọ vài trăm mét, đoàn người dừng lại.
Nữ tử bên cạnh chỉ vào một đồng cỏ hoang vu không người trước mặt nàng, sau đó lại chỉ vào thôn trang trông như được chăm chút cẩn thận bên kia, hỏi nàng: “A Xuân, muội thấy chỗ này thế nào?”
Lại nói, chỗ này nhìn rất quen mắt, thì ra đây là thôn trang Yến Thu Xuân và người môi giới từng đến trước đây. Nhưng giá quá đắt, vì phải mua cả đất đai xung quanh, những hai nghìn lượng!
Yến Thu Xuân không mua nổi, liếc mắt một cái liền quên mất, không ngờ bây giờ nàng ấy lại hỏi vấn đề này, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu nàng, nàng ngập ngừng hỏi dò: “Chắc đây không phải là thôn trang của Tiêu gia đâu nhỉ?”
Tạ Thanh Vân gật đầu nở nụ cười, xác nhận suy đoán của nàng và xin lỗi: “Ta vừa mới mua, A Xuân, muội đừng nghĩ tỷ tỷ quản nhiều mấy chuyện này, chỉ là mấy ngày nay ta thấy muội hay ra ngoài nên mới hỏi, dù sao với quan hệ giữa chúng ta, muội muốn mua gì, cần gì liền nói trực tiếp với ta là được, việc gì phải tự mình đi xem như vậy? Hơn nữa, vị trí nơi này cũng tốt, thôn trang của chúng ta cũng ở gần đây, có chuyện gì chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Ta đã mua rồi, tặng cho muội.”
Yến Thu Xuân hít một hơi thật sâu, nàng ngây người.
Tặng, tặng một cái thôn trang?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT