Tiêu Bình Thịnh trợn tròn mắt, nhìn mẹ, vẻ mặt bất ngờ.
Trong mắt những người khác cũng đầy kinh ngạc, vẻ mặt Tiêu phu nhân hơi khó chịu.
Tống Minh Đường bị nhiều người nhìn như vậy lại chẳng chịu ảnh hưởng, chỉ rũ mi mắt, lạnh nhạt nói: “Ta nói không sai mà, Bình Thịnh là trưởng tử của Tiêu gia chúng ta, nó sắp tới tuổi trưởng thành rồi. Lục đệ đi đánh giặc thường xuyên, dù sao trong nhà cũng phải có một trụ cột, bằng không nếu như…”
Nói đến đây nàng ta không nói tiếp nữa, đầu ngón tay trắng nõn mân mê khăn tay như thể chẳng hề quan tâm.
Nhưng với tình hình hiện tại của Tiêu gia, mọi người đều hiểu rõ lời này có ý nghĩa gì. Ánh mắt Tiêu phu nhân hơi lắng xuống, quát: “Làm càn!”
Đôi mắt Tống Minh Đường run lên, ngón tay cái bấu chặt vào thịt, vẻ mặt lại có vẻ nhẹ nhàng thư thả: “Con cho rằng mẫu thân vội vã gọi con dâu về chính là để bồi dưỡng Bình Thịnh của chúng ta, sao lại không thể nói chứ? Con không nói thì nó sẽ không xảy ra sao?”
Sắc mặt Tiêu phu nhân đã âm u hẳn, quát: “Câm miệng! Ngươi thử nói một chữ nữa xem?!”
Có một số chuyện là vảy ngược của bà, không thể đề cập, người này thế mà còn phạm phải liên tục.
Yến Thu Xuân bị dọa đến nhảy dựng, nhìn qua lại thấy nét mặt Tống Minh Đường căng thẳng, cằm hơi ngẩng lên, dáng vẻ như không cam lòng thì cứ cảm thấy hơi khó chịu. Trong lòng nàng, Tống Minh Đường sở hữu gương mặt này không nên thành ra vậy!
Chẳng lẽ nàng u mê sắc đẹp quá mới quen thói nghĩ tốt sao?
Cơ thể Tống Minh Đường dường như sớm đã cứng ngắc, đang định tiếp tục tranh luận thì Tạ Thanh Vân kéo ống tay áo nàng ta, trầm giọng hỏi: “Minh Đường, muội thực sự quan tâm đến vị trí trấn quốc công này sao?”
Tống Minh Đường thản nhiên đáp: “Nếu không thèm quan tâm thì muội về làm gì? Muốn muội không nhớ nhung nó cũng được, miễn là cho phụ huynh muội một chỗ tốt…”
“Nương! Rõ ràng người nói không muốn vị trí trấn quốc công mà?!” Ngay khi nàng ta đang nói với mọi người, Tiêu Bình Thịnh bỗng cất lời, trên gương mặt nhỏ hồn hậu có thêm sự khó hiểu và chút phẫn nộ, trừng mắt nhìn: “Người đã nói chỉ cần hài nhi sống yên ổn là được rồi, người lừa con!”
Yến Thu Xuân: “?” Tống Minh Đường bị cắt ngang, biểu cảm trên gương mặt hơi rạn nứt, khuôn mặt trắng nõn bỗng dưng đỏ ửng lên, nhìn sang nhi tử với ánh mắt lạnh lùng: “Con câm miệng!”
“Nương!” Tiêu Bình Thịnh tức đến giậm chân, đầu óc cũng rối ren hết cả lên.
“Phụt!” Một tiếng cười khẽ chợt phá vỡ bầu không khí ngưng đọng lúc này. Mọi người nhìn lại với nét mặt không mấy tươi đẹp, sau khi thấy Tạ Thanh Vân bị chọc cười thật, tất cả không hẹn mà cùng tỏ ra hơi khó hiểu.
Chỉ có Đông Đông nhỏ tuổi nhất vừa rồi căng thẳng vô cùng, cho rằng bà nội sắp nổi giận thì đại bá nương bỗng nhiên cười, khiến cậu bé thần kinh thô này lập tức tưởng là chuyện không nghiêm trọng đến vậy, vì thế cũng nhếch miệng cười theo: “Ha ha…”
*
Tạ Thanh Vân lập tức cười càng vui vẻ hơn. Thấy mọi người nhìn mình, nàng ấy nỗ lực kiềm chế đôi chút, mới ngậm cười nhìn sang nữ tử bên cạnh, nói: “Minh Đường à, muội còn cố tình chọc giận mẹ như vậy, cẩn thận bà tự mình ra tay đánh đòn muội đó. Có phải muội chưa từng bị đánh bao giờ hay không? Không thì lần sau chờ lão lục về, để đệ ấy kể qua cho muội nghe nhé?”
Tống Minh Đường: “…”
Ánh mắt nàng ta lộ ra vẻ cạn lời nhưng gương mặt vẫn chưa bớt đỏ. Nàng ta đột ngột đứng dậy muốn rời khỏi, lại bị Tạ Thanh Vân giữ chặt, người sau bỗng cất cao giọng: “Muội đứng lại! Không cho đi!”
Tống Minh Đường bị nghẹn, lại ngồi về, điều chỉnh ổn thỏa dung nhan lạnh lùng tựa băng sương.
Bấy giờ Tạ Thanh Vân với nhìn sang những người khác: “Minh Đường không phải người như vậy. Không tin mọi người hỏi Bình Thịnh xem, thế nên chúng ta không phải để ý đến muội ấy. Bình Thịnh, tối nay chơi vui với A Xuân nhé, còn phải bảo vệ đệ đệ muội muội nữa, biết chưa?”
Tiêu Bình Thịnh bị mẹ trách mắng vốn còn đang ngây ngô cứng đầu, giờ bỗng được an ủi, cậu lại đỏ mắt, mím môi rầu rĩ gật đầu: “Vâng!”
“Ngoan, đừng giận, mẹ con váng đầu thôi, đừng để bụng.” Nàng ấy dịu dàng tới xoa đầu cậu.
Tiêu Bình Thịnh lập tức nhào vào lòng bá nương, tủi thân nhỏ giọng khóc.
Vào lúc này, Yến Thu Xuân thấy nét mặt Tống Minh Đường thoáng thay đổi, như là hối hận, ảo não, muốn tới an ủi nhi tử nhưng lại dè chừng người xung quanh, chần chờ không nhúc nhích, vốn định giả vờ không quan tâm mân mê khăn tay, vậy mà ngón tay cũng siết chặt lại.
Nàng mím môi, chờ Tiêu Bình Thịnh đỡ hơn chút thì tiến lên nói: “Thực ra hôm nay con tới đây còn có một yêu cầu quá đáng nữa. Bọn con định ra câu đố đèn nhưng tiếc là con chỉ biết làm vài món ăn nên muốn nhờ vài người hỗ trợ, mỗi người đưa ra vài câu đố. Bọn Đông Đông cũng ra vài đề, mục tiêu một trăm đề và một trăm phần bắp rang, không biết có được không ạ?”
Đố đèn có thể là đố chữ hoặc đối vế trên, đủ loại hình. Yến Thu Xuân học khoa học tự nhiên, thực sự không rành, tuy nhiên nhóm người trước mắt chắc chắn sẽ làm được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT