Sau khi Yến Thu Xuân rời giường, còn phải trang điểm một hồi, bọn nhóc chỉ có thể chờ thôi.
Nàng rất ít khi trang điểm, mỗi lần ra cửa chỉ khi phải gặp người ngoài mới trang điểm, nàng tới nơi này cũng hơn ba tháng rồi, hiện tại lại ngồi trước gương trang điểm, nghiêm túc tỉ mẩn, bỗng nhiên phát hiện nữ tử trong gương đã khác nguyên chủ lúc đầu rất nhiều.
Bất kể là thần thái hay tinh thần diện mạo, đều khác nhau hẳn, càng ngày càng có xu hướng giống như nàng trước kia.
Tuy rằng ngũ quan thoạt nhìn vẫn như vậy, nhưng nhìn kỹ, sẽ cảm thấy đã có sự thay đổi, có lẽ cho dù là người nhà nguyên chủ bây giờ cũng không nhất định có thể liếc mắt một cái là nhận ra được.
Yến Thu Xuân cũng yên tâm, nheo mắt nhìn gương, một đôi lông mày sắc sảo đã nhanh chóng xuất hiện, nàng lại điểm thêm vài đường, đuôi mắt cong cong, làm chỉnh thể đôi mắt nổi bật hơn. Sau đó nàng lại dùng son môi, vẽ một đôi môi mỉm cười.
Dung nhan vốn có nét trẻ con ngây thơ thuần mỹ liền biến thành thiếu nữ yêu kiều!
Khác biệt rất lớn!
Thao tác này của nàng khiến Thủy Mai ngây người, chờ Yến Thu Xuân trang điểm xong ra ngoài, Đông Đông cũng cực kì bất ngờ: “Tỷ là A Xuân tỷ tỷ sao?”
Yến Thu Xuân thong thả ung dung đeo khăn che mặt lên, chỉ lộ ra đôi mắt đen lúng liếng, nàng chớp mắt: “Đệ nói đi?”
Uyển Nhi nhảy lên vui mừng chạy lại ôm đùi nàng nói: “A Xuân tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp!”
Yến Thu Xuân bật cười vui vẻ, ôm Uyển Nhi khen ngợi nói: “Uyển Nhi cũng rất xinh đẹp!”
Tiểu cô nương hôm nay mặc một thân váy mới tinh màu vàng nhạt, giữa trời đông, giống như một đóa hoa đang khoe sắc, cô bé được khích lệ, thẹn thùng đến mức đỏ bừng mặt ngã vào lòng Yến Thu Xuân.
Đáng tiếc Yến Thu Xuân ôm không nổi Uyển Nhi nên nắm tay cô bé, mang theo Đông Đông và Trầm Bình Nghiêm ra xe ngựa.
Bọn họ tới nơi còn chưa tới giờ Tỵ.
Nhưng xung quanh cửa hàng món kho đã tụ tập rất nhiều người.
Trên thực tế trước khi chính thức khai trương, cửa hàng đã bán thử ba ngày, trong ba ngày này, hàng dự trữ của bọn họ không nhiều lắm, nhưng ai ai cũng đến nếm thử nhấm nháp một chút.
Bởi vậy hương vị món kho đã chinh phục rất nhiều người.
Chờ đến khi chính thức khai trương, toàn bộ giảm giá 20%, rất nhiều người đều tới canh, chờ mong mình là người đầu tiên mua được.
Thời đại này mọi người đều rất thích món kho, cũng giống như dạ dày người Tiêu gia, không có gì là không thích ứng được, thậm chí còn thập phần vui mừng. Nhưng trục đường đặt cửa hàng món kho cũng không phải dễ, nếu muốn giống như hiện đại, vậy phải đặt ở ngã ba, có hơi xa, nhưng hương bay mười dặm, cho dù không thể dựa vào đường đi để hấp dẫn lưu lượng khách, thì cũng có thể dựa vào mùi hương để hấp dẫn mọi người tới xem.
Còn chưa tới gần, Yến Thu Xuân đã ngửi được vị.
Chờ tới lúc xuống xe, nhìn đường phố náo nhiệt, đám người chen chúc trước cửa hàng, nàng hoàn toàn thỏa mãn.
Đây chính là ý tưởng nàng đưa ra!
Còn có hai phần cổ phần của nàng đó!
Đông Đông, Uyển Nhi và Thẩm Bình Nghiêm chưa từng thấy khung cảnh như vậy bao giờ, một đám mở miệng cả kinh, Đông Đông lẩm bẩm nói: “Thật nhiều người!”
Uyển Nhi nhón chân, xong chẳng nhìn được gì, thất vọng nói: “A Xuân tỷ tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?”
Yến Thu Xuân cũng mờ mịt, không đủ cao, không nhìn thấy, đợi lát nữa khai trương, vũ long vũ sư càng không thể nhìn thấy, nàng nghĩ nghĩ, nói: “Vậy xem náo nhiệt thôi!”
“A?” Ba hài tử nhất trí nhìn nàng.
Yến Thu Xuân nhìn xung quanh, tìm được một cửa hàng khá yên tĩnh, nó còn bán vừa tào phớ, nàng liền qua đó, mua bốn chén tào phớ 4 văn tiền: “Xem ở đây này.”
Nàng cũng không thể đưa theo ba hài tử chen chúc trong đám người được.
Còn trước mặt là phố buôn bán, người ngựa qua lại không nhiều, ví dụ như trên trục đường chính còn có hai ba tầng quán trà hoặc tửu lầu, kiến trúc ở đây là như vậy, nhưng chúng đều là chỗ ở của người khác, cho nên không thể đi lên.
“Dạ được!” Bọn nhỏ hiểu chuyện gật gật đầu, sau đó ngồi xuống.
Tuy rằng không thấy cụ thể, nhưng vừa được xem náo nhiệt lại vừa được ăn, tính ra cũng không tệ chút nào.
Yến Thu Xuân ăn một ngụm tào phớ, chép miệng, cảm giác không đã ghiền, tào phớ mềm mềm, có một chút nước, nhìn thì rắn, nhưng ăn vào thì tan chảy trong miệng, có vị ngọt nhàn nhạt, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Nàng nói: “Ông chủ, có đường trắng không?” Ông chủ nhiệt tình nói: “Có, tiểu thư cần thêm đường sao?”
Yến Thu Xuân gật gật đầu, bỏ thêm đường vào bốn chén tào phớ rồi mới tiếp tục ăn.
Tuy giá bán của loại đậu hũ này tăng gấp mấy lần nhưng lại ngon hơn rất nhiều, vị ngọt bùi bao bọc trong lớp đậu hũ cực mềm, khi chạm vào đầu lưỡi, đậu hũ biến thành nước và tràn đầy khoang miệng, cũng giảm bớt vị ngọt do đường trắng mang lại, ngọt nhưng không ngấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT