Khương Nghị đầu óc linh hoạt, can đảm cẩn thận, cũng là do quá trình trưởng thành, giai đoạn trước mỗi một quyết định là do một tay cô chủ đạo.

Bản thân gã rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, chỉ có chính gã rõ ràng nhất.

Ah, không, có lẽ gã cũng không biết, bị mù bởi chiến thắng.

Tố chất tâm lý của gã hẳn là không có kém như vậy chứ? Không đến mức nhảy lên sân thượng.

Tề Tĩnh nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Cậu ta thế chấp tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa, đi thao tác đòn bẩy trên thị trường chứng khoán..."

Cố Vân Khê trầm mặc, đây là tìm đường chết.

Muốn đầu tư, tại sao không đầu tư vào quỹ tư nhân của Tề Thiệu?

Cố Vân Thải tức đỏ mắt, "Hắn điên rồi sao? Đã sớm nói với hắn, không nên lăn lộn cùng đám hồ bằng cẩu hữu, nhưng hắn không nghe, luôn nói làm người phải giảng nghĩa khí. Ha ha, xem đi, hiện tại đã xảy ra chuyện.”

Tề Tĩnh nghe được thanh âm của cô, vội vàng hỏi, "A Thải, cô mau nghĩ xem, hắn sẽ đi đâu?”

“Chúng ta đã lâu không liên lạc..." Cố Vân Thải chần chờ một chút, báo mấy nơi trước kia bọn họ thường xuyên đến.

Tề Tĩnh thất vọng thở dài, "Những nơi này đều đi qua, trong nhà cha mẹ hắn cũng không có, tôi rất sợ hắn nghĩ không ra. Các người cũng biết, đừng nhìn hắn phóng khoáng vui vẻ như vậy, nhưng hắn không có nhà.”

Cha mẹ đã sớm lập gia đình mới, một lần nữa có con, mà sản phẩm thất bại là gã lại bị đẩy tới đẩy lui, ai cũng không chịu tiếp nhận.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tề Tĩnh cùng Khương Nghị giao hảo, bọn họ có quá nhiều chỗ tương tự.

Cố Vân Thải sắp khóc, anh em Cố Hải Triều nhíu mày, liên tiếp nói vài chỗ, nhưng đều bị Tề Tĩnh phủ nhận.

Cố Vân Khê vẫn trầm mặc nghe, cô quanh năm không ở trong nước, không biết nhiều về những tình huống này.

Bỗng nhiên, trong đầu cô hiện lên một đạo linh quang, "Tề Tĩnh, anh ở Hải Thành sao?”

“Đúng vậy.”

Tay phải Cố Vân Khê gõ nhẹ lên mặt bàn, "Gần thư viện Hải Thành có một quán mì thịt bò, không biết còn ở đó không? Anh đi xem thử.”

“Quán mì thịt bò?” Tất cả mọi người mờ mịt nhìn cô.

“Tôi và Khương Nghị quen nhau ở đó, có lẽ hắn sẽ ở đó.” Cố Vân Khê nhớ lại chuyện cũ năm đó, Khương Nghị rất thích quán thịt bò kia, nhưng sau khi có tiền, lại không bao giờ đi nữa.

Có lẽ, không muốn nhớ tới đoạn thời gian nghèo túng chật vật kia.

Có lúc, nhân tính chính là mâu thuẫn và phức tạp như vậy. Hải Thành, Tề Tĩnh vội vàng chạy tới, vốn hắn không ôm hy vọng, xem như ngựa sống làm ngựa chết.

Nhưng, ở bên cửa sổ thấy được bóng dáng quen thuộc.

Y chạy như bay tới, trái tim treo cao rơi xuống đất, "Khương Nghị, quả nhiên cậu ở đây.”

"Sao cậu lại biết nơi này?" Khương Nghị râu ria xồm xoàm, sắc mặt tiều tụy, quần áo trên người nhăn nhúm, không biết mấy ngày không thay đổi, cảm giác đều thối.

Gã bỗng nhiên phản ứng lại, "Là... Cố Vân Khê nói.”

Chỉ có cô biết nơi này.

Tề Tĩnh gọi một dãy số, nói vài câu liền đưa di động qua, "Cô ấy muốn nói chuyện với cậu.”

“Tôi không muốn.” Khương Nghị không muốn gặp bất cứ ai, càng không muốn nói chuyện với Cố Vân Khê.

Điều đó sẽ khiến gã cảm thấy mình là người ngu nhất thiên hạ này.

Tề Tĩnh thật sự đặt di động vào lỗ tai gã, "Mau nghe đi.”

Khương Nghị thần sắc bối rối, vừa định đẩy di động ra, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, "Khương Nghị, anh tới Bắc Kinh làm cho tôi một việc.”

Giọng điệu đúng lý hợp tình này, giống như trước kia, phong cách điển hình của Cố Vân Khê.

Khương Nghị có cảm giác bị chi phối khủng hoảng, theo bản năng nhận lấy điện thoại, "Cô hiện tại hẳn là không thiếu người.”

Tuy rằng gã không biết công việc cụ thể của Cố Vân Khê, nhưng cô ra ra vào vào có chuyên gia bảo vệ, vừa nhìn đã biết không phải là giáo viên chính quy đơn giản.

Cố Vân Khê thản nhiên nói, "Dùng sống không bằng dùng quen, đây cũng là sở trường của anh, tôi muốn một mảnh đất ở Trung Quan Thôn, muốn tạo ra một khu sản xuất Viên tinh lớn nhất châu Á, anh lại đây giúp tôi.”

Cường thế, kiên định không cho người phản bác, phong cách quen thuộc này khiến Khương Nghị hoài niệm, "Chỉ sợ tôi không thể đảm nhiệm, cô tìm người khác đi.”

Viên tinh là cái gì? Anh đã không theo kịp suy nghĩ của cô.

Bọn họ đã không còn là bọn họ của mười năm trước, cô đã giương cánh bay lượn, viết nên cuộc đời huy hoàng của mình.

Mà gã, là một kẻ thất bại.

Cố Vân Khê giống như không nghe được gã nói, tiếp tục nói, "Giai đoạn sáng lập sẽ rất vất vả, tiền lương không cao, mỗi tháng ba ngàn khối, nhưng, biểu hiện tốt, cuối năm sẽ cho đại hồng bao, công ty nguyên lão sẽ có cổ phiếu nguyên thủy có thể lấy."

“Tôi bảo người đặt vé máy bay cho anh vào tối nay, mang theo giấy tờ và hành lý ra sân bay.”

Khương Nghị:...... Cô ấy vẫn bá đạo như vậy, không nói đạo lý với cậu, chỉ cần nghe lời là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play