“Chị hai, em đi rồi sẽ về, đừng lo lắng.” Cố Vân Khê đi về phòng ngủ, nhanh chóng thay đồ ngủ, tùy ý chọn một bộ quần áo mặc vào.
“Làm sao có thể không lo lắng?” Cố Vân Thải gấp gáp vây quanh cô, trong lòng hoảng hốt không chịu được, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người của bộ đội lại tới cửa?”
Cố Vân Khê thu dọn chút đồ nhét vào trong cặp sách, cười ngọt ngào với chị hai, "Chị hai, chị nhìn em giống người gây họa sao? Em ngây thơ đáng yêu như vậy, nhu thuận đơn thuần, đúng không? Hơn nữa, cho dù lùi một vạn bước, em thật sự phạm tội, cũng là chú cảnh sát tới bắt em, bộ đội không có chấp pháp quyền nha.”
Cô nghiêm túc nói hưu nói vượn, rốt cục mới trấn an được Cố Vân Thải.
Quân nhân bên ngoài Hoắc Vân Sơn nghe rõ ràng, nhịn không được liếc mắt, ngây thơ đáng yêu? Nhu thuận đơn thuần? Cô đã đ.â.m thủng bầu trời rồi có biết không?
Nhóc ranh này!
Dưới ánh mắt phức tạp của một đám hàng xóm, Cố Vân Khê đeo cặp sách ngồi lên xe quân đội, còn cười híp mắt vẫy tay tạm biệt bọn họ, thoải mái giống như đi dạo ngoại ô.
Chờ xe quân đội vừa lái đi, hàng xóm liền ào ào vây quanh Cố Vân Thải, "Tiểu Khê nhà cháu đi đâu đây? Kia là xe quân đội đúng không?”
“Em ấy…” Cố Vân Thải miễn cưỡng cười cười, tìm lý do nói giúp em gái, "Có một giáo viên xuất thân từ bộ đội, dẫn em ấy đến quân doanh để mở mang kiến thức.”
Lý do này kỳ thật có sơ hở, nhưng tất cả mọi người không nghĩ nhiều như vậy, thật đúng là tin, mang học sinh đi gặp việc đời cũng là chuyện rất bình thường.
Cũng không phải trói gô mang đi, Cố Vân Khê còn nhỏ như vậy, có thể làm ra chuyện xấu kinh thiên động địa gì?
Dọc theo đường đi, Cố Vân Khê ngồi ở ghế sau ngáy o o ngủ say, cũng không phải ngủ không ngon, mà là bổ sung tinh thần, chờ tam đường hội thẩm.
Nhìn bộ dáng vô tâm vô phế của cô, Hoắc Vân Sơn cũng hết chỗ nói, rất nhiều người bị cô nháo gà bay chó sủa, trắng đêm khó ngủ, sao cô còn có thể ngủ được?
Cố Vân Khê bị đánh thức, cô mờ mịt mở mắt, ngơ ngác theo người xuống xe, ngơ ngác theo người vào một căn nhà.
Hoắc Vân Sơn dẫn Cố Vân Khê vào một phòng họp, "Đây là Cố Vân Khê.”
Mấy đôi mắt đồng loạt nhìn qua, một cô bé nhỏ nhắn gầy yếu, mặc áo sơ mi trắng quần jean, bên ngoài mặc một cái áo khoác, má phải còn đè ra một vết ngủ, ánh mắt ngơ ngác, buồn ngủ m.ô.n.g lung, một bộ dáng chưa hết nét trẻ con.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình mọi người vô cùng phức tạp.
Tầm mắt Cố Vân Khê rơi vào trên người các vị đại lão mặc quân trang, ngoan ngoãn chào hỏi, "Chào các vị thủ trưởng.”
Người đàn ông đứng đầu rất uy nghiêm, tay giờ chiếc máy xấu xí kia lên: “Thứ này là do cô làm?” Tất cả tư liệu của Cố Vân Khê đều đặt ở trước bàn của bọn họ, từ lúc sinh ra đến giờ, đều được ghi chép chi tiết.
Thân thế long đong, thân thể ốm yếu, lại có một cái đầu vô cùng thông minh, đặc biệt biết kiếm tiền.
Đối với trưởng bối thì không cung kính, tính tình không tốt, nhưng, đối với anh trai chị gái lại đặc biệt tốt, có tiền cũng không hưởng thụ, không thích vàng bạc châu báu, không theo đuổi hàng hiệu, sở thích duy nhất chính là ăn.
Một đứa bé như vậy, tiện tay quyên góp năm trăm vạn cho đội cảnh sát chống tội phảm, mắt cũng không chớp một cái.
Chỉ có thể nói, yêu hận rõ ràng, ghét ác như thù, là một đứa trẻ có lòng yêu nước.
Đúng vậy, lực sát thương hơi lớn.
Cố Vân Khê mở to đôi mắt vô tội, "Đúng, tốn mười ngày thời gian quý báu của tôi.”
Thủ trưởng:...... Mười ngày? Bỗng nhiên đau răng, nghĩ đến quân diễn bị ép tạm ngừng, đầu lại càng đau.
Một tiếng quát khẽ vang lên, "Cố Vân Khê, nói chuyện đàng hoàng.”
Một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt, Cố Vân Khê sáng mắt lên, "Tiến sĩ Hầu, thầy cũng ở đây à? Vậy em yên tâm rồi, ngài ấy là thầy của tôi, dạy không nghiêm, vậy là lỗi của sư phụ.”
Trên trời rơi xuống một cái nồi thật lớn, đập tiến sĩ Hầu nhịn không được trợn trắng mắt, nói nhảm cái gì? Là ông bảo cô làm ra chuyện như vậy sao?
"Xú nha đầu, cả ngày chỉ biết gây chuyện, viết cái luận văn liền đứng đắn viết, tại sao lăn qua lăn lại làm ra loại vật này?"
“Lòng hiếu kỳ của trẻ con mà.” Cố Vân Khê cũng không muốn.
Mặt tiến sĩ Hầu cũng sắp không nhịn được nữa, đứa nhỏ này, không thấy sắc mặt mọi người càng lúc càng khó coi sao?
Ngươi dùng mười ngày công phá kết giới của người khác, còn luôn miệng nói mình là trẻ con, để cho người khác nghĩ như thế nào?
Một đám người lớn như vậy đều đấu không lại ngươi sao?
“Ngậm miệng lại, nhóc con này.”
Cố Vân Khê chính là cố ý, trẻ con đi thẳng về thẳng, chí có thiếu nữ thiên tài tâm tư thâm trầm mới là đáng sợ nhất, sẽ làm cho người ta kiêng kị.
Nhìn hai thầy trò đấu võ mồm vui vẻ, mọi người chỉ biết yên lặng nhìn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT