Cố Vân Khê khiếp sợ nói không ra lời, hắn điên rồi sao? Tự mình tìm đường chết!
Coi như hắn có trốn về HK thì xem như an toàn sao? Không có hiệp ước dẫn độ, nhưng muốn bắt một người, thì có rất nhiều biện pháp.
Mạc gia cũng chưa chắc sẽ bảo vệ hắn.
“Hắn muốn làm người c.h.ế.t sống lại sao? Đầu óc rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Đúng là Mạc gia giáo dưỡng không được.”
Quyền thừa kế thì không cần nghĩ nữa, Mạc Khải Hàng chính là một quả b.o.m sắp nổ, tùy thời có thể nổ tung.
Mạc Thừa Ân cũng rất sụp đổ, tâm muốn mắng chửi người cũng đã có, phạm tội liền an phận chờ người nhà giải cứu, ngươi chạy cái gì?
Vừa chạy, không có tội cũng biến thành có tội, cũng không thể đường đường chính chính xuất hiện ở trước mặt người khác.
“Truyền lời của tôi, để Mạc Khải Hàng xuất hiện trước mặt tôi trong vòng 12 giờ, nếu không, trục xuất khỏi Mạc gia, không còn là con cháu Mạc gia nữa.”
“Cha.” Mạc lão đại quá sợ hãi.
“Mày câm miệng, mau đi tìm.” Mạc Thừa Ân cố nén tức giận, "Tất cả đều là ngu xuẩn, chỉ cần có chút đầu óc thì không nên vượt ngục.”
Vượt ngục sao, đây là ngang nhiên khiêu chiến tôn nghiêm của pháp luật đại lục.
Cố Vân Khê thản nhiên nhìn ông ta, đúng là xứng với câu gừng càng già càng cay.
Triệt để cắt đứt hoàn toàn với Mạc Khải Hàng, cũng là một biện pháp.
Lại không biết Mạc Khải Hàng làm sao thoát khỏi nơi đó? Sau lưng hắn là ai? Đây cũng là một vấn đề thú vị.
“Chú cảnh sát, cháu lo Mạc Khải Hàng trốn trong bóng tối ra tay với anh em chúng cháu, chúng ta ở ngoài sáng, hắn ở trong bóng tối, khó lòng phòng bị.”
Bên cảnh sát cũng nghĩ tới điểm này, "Tôi sẽ xin thêm người bảo vệ mọi người.”
“Cám ơn.” Cố Vân Khê có những lời này thì liền yên tâm, cô nhìn về phía các anh chị, "Chúng ta đều cẩn thận một chút, đừng lạc đàn.”
Cẩn thận thuyền mới chạy được vạn năm
Ba người đều đáp ứng, bọn họ chịu thiệt một lần, nào dám khinh thường?
Tâm tư Mạc Thừa Ân xoay chuyển, "Cố Vân Khê, nếu cháu có thể tìm ra nó, tôi sẽ tăng thêm năm trăm vạn.”
Ông nói rất hàm súc, nói là tìm người nhưng thật ra là muốn cô cam đoan không tăng thêm tội cho Mạc Khải Hàng, coi như chuyện trốn ngục chưa từng xảy ra.
Cố Vân Khê hơi cụp mắt, nhìn đôi tay trắng nõn của mình, "Tôi không có bản lĩnh đó, tôi còn là một đứa trẻ cần được bảo vệ.”
Cô phủi sạch sẽ, một chút cũng không muốn xen vào, không bỏ đá xuống giếng là nhân từ cuối cùng của cô. “Đến nói chuyện Mạc gia đầu tư vào Thâm Thành đi.”
Nhìn thiếu nữ mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, Mạc Thừa Ân cảm thấy như nuốt thuốc đắng vào trong miệng, cô thật sự không thèm để ý đến sống c.h.ế.t của Mạc gia, càng không quan tâm đến tương lai Mạc gia.
Vô tình lại tuyệt tình, hết lần này tới lần khác, EQ và IQ của cô đều online, thủ đoạn quả quyết lại tàn nhẫn, đắc tội với người như vậy đúng là hậu hoạn vô cùng.
Cố Vân Khê thuận lợi lấy được danh sách đầu tư, tỏ vẻ rất hài lòng.
Không chỉ có đầu tư một khách sạn năm sao xa hoa cực lớn, còn có một khu dân cư cao cấp, thể lượng không lớn, trên dưới năm trăm hộ.
Tòa nhà lúc trước nói muốn bồi thường cho Cố Vân Thải chính là một trong số đó.
Hiện tại đã bán được một phần, còn lại hơn một trăm căn nhà.
Ánh mắt Cố Vân Khê lấp lánh tỏa sáng, "Chị hai, chị có ý kiến gì với những thứ này không?”
Cố Vân Thái sửng sốt một hồi, vì sao lại đặc biệt hỏi cô? “Không có, vẫn là quy củ cũ, em sắp xếp đi.”
Cố Vân Khê cười híp mắt nói ra sắp xếp của mình, "Em và anh nhỏ mỗi người hai phòng, những thứ khác đều thuộc về chị, chị bán cũng được, chi thuê cũng được, đều tùy chị.”
Mọi người đồng loạt nhìn qua, Cố Vân Thái lộ ra vẻ mặt mê hoặc khó hiểu, "A, vì sao đều thuộc về chị? Chị không muốn.”
“Là phí an ủi, chị chịu tội lớn như vậy, đây là bồi thường xứng đáng.” Cố Vân Khê cảm thấy chị gái không thể chịu tội vô ích, bồi thường một số tiền lớn là điều hiển nhiên.
Hơn nữa, khách sạn mới là cái đầu to nhất.
Cố Vân Thải kéo tay em gái không buông, "Nếu không có em ra tay, chị làm sao bình an ngồi ở chỗ này, tiểu Khê, những thứ này đều tặng em.”
Cô là thật sự nghiêm túc, so với tiền tài thì càng để ý người nhà của mình hơn.
“Em cũng không cần.” Cố Vân Khê quả quyết cự tuyệt, "Em đã đặt mua sản nghiệp, cũng không thiếu tiền.”
Cố Hải Triều thấy thế, chen vào một câu, "Như vậy đi, chia đều cho Tiểu Khê và Vân Khải, coi như đồ cưới. Anh và em trai là đàn ông, có thể dựa vào hai tay của mình mà sống tốt.”
Bọn họ đã dính ánh sáng của Tiểu Khê, từ xưởng, đến mua nhà mua đất, lại xây khu nhà máy, đều là công lao của em gái.
Công nghệ ăng ten và nồi cơm điện cũng không có ràng buộc gì mà đưa lại cho họ dùng.
Cố Hải Ba cũng nghĩ như vậy, "Em tán thành, em đã dính rất nhiều ánh sáng trong nhà, cho nên không cần căn nhà này nữa.”
Chỉ một trăm mẫu đất cùng với xây mười nhà xưởng, cũng đủ để cho cậu không lo chuyện ăn uống.
Muốn kiếm được nhiều tiền hơn, vậy phải dựa vào chính mình.
Cuối cùng thỏa thuận, Cố Vân Khê muốn một tòa nhà, có ba mươi mấy đơn vị.
Cố Hải Triều và Cố Hải Ba mỗi người năm căn nhà, những căn khác đều thuộc về Cố Vân Thải.
Cố Vân Thái lập tức trở thành tiểu phú bà, cả người mơ mơ hồ hồ, cô trở thành người có tiền nhất trong nhà rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT