“Ha ha ha, cũng đúng, Tiểu Khê là tiểu phú bà.” Tề lão gia nhìn Cố Vân Khê với cặp mắt khác xưa, tuổi không lớn, lại kiếm được tài phú khổng lồ mà người khác cả đời cũng không kiếm được.

Khi ông mười lăm tuổi, cũng không có loại bản lĩnh này đâu.

Vấn đề là cô vẫn còn chưa nghiêm túc kiếm tiền, chỉ mới tùy tiện chơi đùa một chút.

Một khi cô nghiêm túc thì không biết có mấy người là đối thủ của cô.

Có con cháu xuất sắc như vậy, phần mộ tổ tiên Cố gia bốc khói xanh, hâm mộ c.h.ế.t người.

“Khụ khụ.” Một tiếng ho mạnh vang lên, "Tề lão đệ, đã lâu không gặp.”

Tề lão gia ngẩng đầu nhìn, lại là cha con gia chủ Mạc gia HK.

Từ sau khi gia chủ Mạc gia sinh bệnh, ông ta rất ít khi lộ diện, chỉ ở phía sau màn khống chế đại cục.

Nhưng bỗng nhiên xuất hiện ở Thâm Thành, đã xảy ra đại sự gì sao?

A, nhớ tới rồi, con cháu Mạc gia liên quan đến vụ án gián điệp J, đây là tình thế nghiêm trọng không thể khống chế? Kinh động đến cả gia chủ?

Trong đầu ông có vô vàn suy nghĩ, nhưng trên mặt tuyệt không lộ ra, mà chỉ nở nụ cười vô cùng thân thiện, "Anh Mạc, anh tới Thâm Thành từ lúc nào? Để tôi làm tiệc mời đãi khách.”

"Quá khách khí, tôi..." Mạc lão gia vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, thì trái tim liền đập mạnh.

So với người trong ảnh thì cô bé còn ngây ngô và trẻ con, nhưng thật sự rất giống, giống như là từ trong ảnh đi ra.

“Cháu là...... Cố Vân Khê?”

Tề lão gia sửng sốt, bọn họ biết nhau?

Bỗng nhiên nhớ tới Cố Vân Khê từng hỏi thăm qua chuyện Mạc gia, xem ra, bên trong có ẩn tình.

Cố Vân Khê hơi ngẩng đầu, nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đen nhánh rạng rỡ, "Mạc Thừa Ân tiên sinh cố ý tới gặp tôi sao? Thật là vinh hạnh.”

Cô nói toạc ra thân phận của đối phương, lại dùng tư thái ngọt ngào nhất, nói lời thanh tỉnh nhất.

Anh em Cố Hải Triều không tự chủ được khẩn trương, đồng loạt đứng bên cạnh Cố Vân Khê......

Mạc Thừa Ân cẩn thận đánh giá bốn đứa nhỏ này, mỗi đứa đều có đặc sắc riêng, nhưng đặc biệt nhất vẫn là Cố Vân Khê, đứa nhỏ tuổi nhất.

Mặc một chiếc váy màu xanh bạc hà dài đến đầu gối, tóc chải kiểu công chúa, duyên dáng yêu kiều, như nụ hoa mới nở. Nhưng, cô bé có một đôi mắt trầm tĩnh lạnh nhạt, làm cho cô đặc biệt không giống người thường.

“Cháu không giống như trong tưởng tượng của ông.”

“Ngài muốn nhìn thấy một đứa trẻ ngây thơ sao?” Khóe miệng Cố Vân Khê nhếch lên một độ cong trào phúng, “Đó là tính chất đặc biệt chỉ có ở nhà tình thân ấm áp, đứa trẻ không cha không mẹ không dựa vào ai thì làm sao có thể ngây thơ?”

Đây là đang trách ông vô trách nhiệm sao? trách ông không làm tròn trách nhiệm? Vẻ mặt Mạc Thừa Ân vô cùng phức tạp, cô gái này sắc bén lại vô cùng nhuệ khí, hoàn toàn khác mẹ của ông.

Ông lấy ra một tấm ảnh đưa qua, "Đây là mẹ ông.”

Cố Vân Khê nhàn nhạt liếc mắt một cái, cuối cùng cũng biết vì sao cha con Mạc gia nhìn cô cổ quái như vậy.

Cô ấy rất giống người phụ nữ trong ảnh, nhưng thế thì sao?

“Dịu dàng tú lệ, là một hiền thê lương mẫu.”

Cô bình luận một câu, ngữ khí bình thản, không mang theo một chút tình cảm.

Mạc Thừa Ân nhịn không được mà nhìn cô nhiều hơn, người bình thường nhìn thấy người trong ảnh giống mình như vậy, nhất định sẽ rất kích động, nhưng cô thì sao? Đứa nhỏ này không đơn giản.

“Bà ấy là người cả đời ông yêu nhất.” Mạc Thừa Ân lộ vẻ hoài niệm, " Cây muốn lặng mà gió không ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ không còn, ai.”

“Ồ.” Cố Vân Khê không nóng không lạnh, chính là thái độ đối xử với người lạ: “Đúng là rất đáng tiếc.”

Miệng cô nói đáng tiếc, nhưng, chậm rãi ăn sữa tươi Tiểu Phương.

Mạc Thừa Ân kinh ngạc nhìn cô, vẻ mặt vui buồn khó giải thích.

Đứa nhỏ này... có thể kế thừa sự lạnh lùng và kiềm chế nội liễm của ông.

“Cháu là con cháu của Mạc Thừa Ân này, về nhà đi, ông sẽ bồi thường gấp bội cho cháu.”.

Tề lão gia lập tức phun ngụm trà, ai uy, chân tướng tới bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.

Anh em Cố Vân Khê lại là người Mạc gia, tin tức này cũng quá kinh người, ông bỗng nhiên có chút ghen tị với Mạc Thừa Ân, có con cháu ưu tú như vậy.

Cố Vân Khê ngẩng đầu nhìn Mạc Thừa Ân, ánh mắt cực kỳ lãnh đạm, ông nội? Nói thật nhẹ nhàng, "Trở về làm gì? Thừa kế Mạc thị sao?”

Cô nhìn ra, ông ta chỉ thay đổi cảm xúc khi nhìn thấy cô, có lẽ do diện mạo của cô rất giống người mẹ quá cố kia.

Còn về phần các anh chị, thì một cái liếc mắt cũng không có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play