“Tôi không có ý này.” Mạc Khải Hàng đi theo.

Cố Vân Khê lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, "Còn đi theo tôi nữa, tôi liền hô phi lễ.”

"Phi lễ, có người giở trò lưu manh..." Cô hô to một tiếng, lập tức có nhân viên đến vây quanh, "Xin hỏi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Hắn quấy rầy tôi.” Ngón tay Cố Vân Khê chỉ về phía Mạc Khải Hàng, nhân viên lập tức thay đổi sắc mặt, ngăn ở trước mặt cô, trên mặt chỉ thiếu viết mấy chữ đại biến thái!

Mặt Mạc Khải Hàng tái mét, cô bé này thật hung tàn.

Cố Vân Khê thật vất vả mới thoát khỏi Mạc Khải Hàng để trở lại nhà hàng, Cố Vân Thải chạy như bay tới, kéo tay cô quan sát trên dưới, "Tiểu Khê, sao em lại đi lâu như vậy? Không có việc gì chứ?”

“Em chỉ lạc đường thôi.” Cố Vân Khê chỉ qua loa, chứ không nhiều lười: “Tất cả đồ ăn đều sắp xếp xong chưa?”

“Đã xong, sáu món nguội, tám món nóng, hai món điểm tâm ngọt.” Cố Vân Thải đưa thực đơn tới, "Em xem xem, còn gì muốn sửa không?”

Tôm hùm hấp phô mai Y, cá mú biển sâu kiểu Quang, giò heo da giòn, hải sâm nướng hành tây...... Đều là món ăn nặng, Cố Vân Khê nghĩ nghĩ, "Thêm một canh ngao tuyết và bánh táo đi, em muốn ăn.”

Lý do này rất mạnh mẽ.

“Được.”

Tề Thiệu cùng cha tới dự tiệc, tinh thần Tề lão gia phấn chấn, có vẻ rất hào hứng.

Là ăn cơm trong một gian phòng bao, hoàn cảnh rất yên tĩnh.

Cố Vân Khê tự nhiên nhắc tới hạng mục mà cô và Tề Thiệu đang tiến hành, Tề lão gia nghe đến say sưa, không hiểu lắm về những sản phẩm điện tử mới nổi này, cũng không quen thuộc với máy tính.

Nhưng, có một điểm ông nghe hiểu, đây chính là phần mềm phục vụ đồng bộ cho máy tính, sau khi làm ra có thể bán ra toàn thế giới.

Mà khi máy tính phát triển, nó sẽ ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn.

Đây là ngành nghề Triều Dương mới nổi, hoàn toàn khác với ngành chế tạo máy móc của Tề thị bọn họ.

"Cháu chắc chắn có thể bán đi?”

Cố Vân Khê chậm rãi ăn mỹ thực, "Điểm này không chút nghi ngờ, ngài nghĩ thử, hiện giờ thư viện đều là thao tác thủ công, rườm rà lại phiền toái, nếu có một hệ điều hành hoàn chỉnh thuận tiện, một nút liền có thể giải quyết tất cả phiền toái, thì thư viện có đồng ý mua không?”

“Nhất định mua.”

Cố Vân Khê nói chuyện cực kỳ tùy ý, "Nói cách khác, kế toán của công ty ngài chế tác phiếu lương cần tốn vài ngày, nhưng bộ hệ điều hành này có thể hoàn thành trong một giờ, ngài có nguyện ý mua vào không?" “Phải suy nghĩ một chút.” Tề lão gia nói, tiền ông mời kế toán cũng không thể xài không.

Cố Vân Khê thay đổi phương hướng, "Lượng công việc vốn hoàn thành trong một tháng, nhưng có bộ điều hành này thì hai ngày liền có thể xong, vậy ngài có đồng ý mua?”

Lần này chọc trúng sở thích của Tề lão gia, "Cái này có thể." Có thể tuyển ít đi vài nhân viên, tiết kiệm nhân lực.

“Nhưng, thật sự có mạnh như vậy sao?”

Cố Vân Khê tràn đầy tự tin bày tỏ, "Ngài phải tin tưởng, cháu cùng Tề Thiệu song kiếm hợp bích, đồ vật này nhất định có thể đại sát tứ phương.”

Cô luôn luôn tràn đầy sức sống, tự tin mà lại tỏa sáng, giống như trên đời này không có gì có thể làm khó cô, điểm này đáng quý, Tề lão gia nhìn cô thật sâu, lại nhìn đứa con trai của mình, Tề Thiệu mặt mày rủ xuống, vẫn là bộ dáng lạnh lùng, nhàn nhạt như trước.

Hai người hoàn toàn khác nhau này, làm sao lại trở thành bạn bè?

“Khi nào thì có thể hoàn thành?”

“Trước kỳ nghỉ hè nhất định có thể xong.” Cố Vân Khê nói theo cách bảo thủ nhất.

Tề lão gia còn chưa đủ hiểu rõ đối với những kỹ thuật mới nổi này, nhưng dù sao ông cũng là lão hồ ly trong giới thương trường, lập tức bắt được điểm mấu chốt: “Đem kỹ thuật chuyển hóa thành quả, đây là khiêu chiến lớn, hai đứa nghĩ như thế nào?”

Tề thị còn chưa có khối sản nghiệp này, cho nên trước mắt là một cơ hội tốt nhất.

“Cháu dự định tìm ngươi tương đối phù hợp…” Cố Vân Khê chậm rãi nói, mặt mày tự tin.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ.

Hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc hợp thời đang dáo dác qua lại, nhưng bị bảo tiêu ngăn cách đó không xa, cho nên không thể tới gần.

Tề lão gia liếc mắt một cái liền nhận ra một người là cháu gái Tề Minh Châu, một người là con gái của Ngụy gia: “Hai đứa làm gì ở đây?”

Tề Minh Châu có chút xấu hổ, "Ông nội, là cháu đây, ông mau kêu bảo vệ tránh ra đi.”

Tề lão gia hơi nhíu mày: "Cháu đến tìm ông? Làm sao cháu biết ông ở đây.”

“Cháu nghe cô ấy nói.” Tề Minh Châu chỉ về phía cô gái ngồi giữa ông nội và Tề Thiệu, thần sắc vi diệu.

Thì ra, thật sự là họ hàng nhà cô sao.

“Hai người quen nhau?” Tề lão gia rất kinh ngạc.

Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, "Không biết, chỉ gặp qua một lần.”

Cô không có nhiều lời, dù sao đây cũng là cháu gái ruột của người ta, đâu cần người ngoài như cô lắm mồm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play