Người chơi sững sờ, khoan đã, từ nhỏ nhãi con đã có thể nói chuyện với tinh cầu rồi à? Không phải cần thông qua sinh vật cộng sinh mới có thể nói chuyện với tinh cầu sao?

Lạc Bách Hợp: “Thói quen như vậy không tốt chút nào, tôi đã nói cho Thanh Hà, Thành Hà nói rằng đó là biểu hiện của bệnh tâm lý, bèn đưa Vân Ca đến tinh cầu lớn chữa bệnh một thời gian, sau khi trở về, con bé cũng không nói ra những lời lung tung như vậy nữa. Chẳng qua, có thể do còn nhỏ đã phải uống nhiều thuốc nên để lại di chứng, khoảng thời gian đó, con bé cứ mơ mơ màng màng, sau đó mới xảy ra chuyện như vậy.” Bà ta thở dài.

Chuyện đó chính là lúc Vân Ca đón sinh nhật với cha mẹ mình, lúc tinh hạm đi qua Thần Châu Tinh thì gặp phải tinh tặc, một câu chuyện bi kịch.

Lạc Bách Hợp nói: “Nếu như Vân Ca không bị bán tới thực dân tinh, nếu như Thanh Lưu có thể tìm con bé trở về sớm hơn, có lẽ con bé sẽ không hình thành nên tính cách như bây giờ.”

Người chơi: “Tại sao lại nói như vậy?”

Lạc Bách Hợp thở dài: “Chuyện này không biết có nên nói với mọi người không…”

Người chơi: “Đương nhiên là nên nói rồi.” Đã kích thích sự tò mò của bọn họ, sao có thể không nói chứ, bọn họ vội vàng biểu lộ quan hệ giữa bọn họ với Vân Ca cực kỳ tốt, rất trung thành với Vân Ca, bọn họ muốn biết những việc này chỉ để hiểu rõ hơn về Vân Ca mà thôi.

Lạc Bách Hợp nói, lúc Vân Thanh Lưu tìm thấy Vân Ca, cô đang g.i.ế.c người.

Lúc Vân Ca còn ở thực dân tinh, cô được một người bionic nữ chăm sóc, người bionic nữ đó cũng giống như mẹ của cô, kết quả khi Vân Ca bị sốt, người bionic đó vì muốn đổi lấy thuốc cho Vân Ca mà bị đám quân nhân đóng quân ở nơi đấy làm nhục tới mức bị hỏng thành phế liệu ngay trước mặt Vân Ca.

Lạc Bách Hợp không rõ làm sao Vân Ca có thể g.i.ế.c được những quân nhân đó, lúc Vân Thanh Lưu tới đấy, tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, hắn liền sử dụng các mối quan hệ của mình để đè ép việc này xuống, sau đó đưa Vân Ca về nhà chăm sóc chu đáo.

Lạc Bách Hợp lại kể lúc Vân Ca còn nhỏ rất ghét ăn cà rốt, nhưng từ khi trở về từ thực dân tinh, cô thậm chí còn nhặt những thức ăn thừa do người Vân gia vứt bỏ rồi giấu đi.

Nghe được những lời này liền biết được, Lạc Bách Hợp cũng là một người rất yêu quý và đau lòng Vân Ca. Người chơi cũng đã hiểu rõ những chuyện xảy ra với Vân Ca khi cô còn nhỏ, bọn họ mắng điên cuồng ở trong lòng: Trò chơi này con mẹ nó không phải con người, sắp xếp cho Vân Ca một thân phận đáng thương như vậy, lão tử thật muốn cho mi một dao!

Sau đó, người chơi và Lạc Bách Hợp nói chuyện thêm dăm ba câu về những chuyện thường ngày trong nhà.

Người chơi chuẩn bị rời đi, trên đường đi, bọn họ đi ngang qua mảnh ruộng, người chơi cố gắng sử dụng mắt thường để phân biệt thực vật trên ruộng, đây là năng lực do các người chơi nhặt rác tự mình tu dưỡng mà nên, bọn họ nhìn cả nữa ngày mới nói: “Đây là cây bắp đúng không?”

Vương Bá: “Cây bắp nhà anh không có lá à!”

Hắn ngồi xổm xuống sờ soạng thân cây một hồi, loại cây nông nghiệp không biết tên này đ.â.m thật sâu vào trong đất, vô cùng chắc chắn: “Đây là khoai tây à?”

Người chơi: “... He he, anh còn phế hơn cả chúng tôi, khoai lang nhà anh có thân cây cao như vậy à?”

Vương Bá nói: “Nhỏ một cây lên xem thử, cùng lắm thì xem xong lại trồng xuống lại.”

Bọn họ ra sức nhổ, nhổ ra một cái đầu hư thối.

Người chơi: “...!”

Vương Bá nhấc thân cây lên, là một thân cây có hình giống đầu người, hắn ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn những người chơi khác, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Người chơi: “Sao mà chúng tôi biết được, anh con mẹ nó mau bỏ thứ kia xuống đi, thật ghê tởm!”

Vương Bá cúi đầu, chỉ nhìn thấy một đống mờ mờ, hắn hỏi: “Mấy người không kích hoạt chức năng làm mờ à? Tôi chỉ nhìn thấy mấy ô vuông gạch men thôi…”

Những người chơi khác kịp phản ứng lại, bọn họ lập tức kích hoạt hệ thống màn hình che chắn, không còn nhìn thấy hình ảnh khiến người ta ghê tởm nữa, lần này, cuối cùng bọn họ cũng có thể tự nhiên chỉ chỉ trỏ trỏ vào cái đầu người kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play