Hắn không có phương thức liên hệ của đối phương, nhưng căn cứ vào những manh mối mà đối phương để lại khi gọi điện và những lần gặp mặt trực tiếp với hắn, hắn có thể đoán được đại khái thân phận của đối phương.

Đêm đó, Vạn Thanh Tiểu đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hắn quyết định đi tới Thần Châu tinh trước.

Chỉ có một cách là để người thần bí ra tay giúp đỡ, không chế những chủ tinh cầu trước giờ vẫn không nghe lời, liên minh mới có thể khôi phục trở lại dáng vẻ như ban đầu.

Vạn Thanh Tiểu suy nghĩ rất hay, hắn cho rằng chỉ cần khống chế được các chủ tinh cầu, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ không thành vấn đề nữa.

Chuyện nhân loại đã biết về sinh vật cộng sinh, sau này có thể để cho những sinh vật cộng sinh thôi miên nhân loại, khiến bọn họ quên đi những chuyện đấy.

Vạn Thanh Tiểu một mình đi đến Thần Châu tinh.

Thần Châu tinh trước nay đều không tham chiến, cũng không ai tấn công Thần Châu tinh, Trùng tộc tạm thời không tấn công nơi này, đáng lẽ ra Thần Châu tinh phải là một nơi an toàn mới đúng.

Nhưng tại sao nơi này hiện giờ lại có bầu không khí c.h.ế.t chóc nặng nề như vậy?

Vạn Thanh Tiểu phải tốn mất mấy ngày mới tìm được Thẩm Chiết Hạo, hắn đứng ở hoa viên trong biệt thự, quay lưng về phía hắn.

Vạn Thanh Tiểu cúi người xuống cầu xin: “Thẩm tiên sinh, tôi biết ngài chính là người đó, tôi không biết nguyên nhân tại sao đến tận bây giờ ngài vẫn chưa ra tay, nhưng không lẽ ngài muốn thấy cục diện tốt đẹp từ trước tới nay bị phá huỷ trong chốc lát bởi bởi âm quỷ kế của những kẻ thấp kém sao?”

Hắn thấy Thẩm Chiết Hạo chậm rãi xoay người, một bông hoa kỳ lạ mọc trong hốc mắt của hắn, lúc có lúc không.

Vạn Thanh Tiểu vô cùng kinh hãi, xảy ra chuyện gì vậy?

Thẩm Chiết Hạo một lúc thì cau mày, để lộ vẻ mặt đau đớn, lúc thì đổi thành nụ cười quỷ dị, giống như có hai người đang ở trong cơ thể hắn, tranh nhau quyền khống chế cơ thể này.

Bông hoa mọc ở bên trong hốc mắt của hắn, lúc thì héo úa, lúc thì nở rộ vô cùng đẹp. Cuối cùng, hình như vẻ mặt đau đớn của Thẩm Chiết Hạo đã chiếm thế thượng phong, vô số dây leo màu xanh xuất hiện, xuyên qua cơ thể hắn, ghim chặt hắn xuống mặt đất.

Hắn hét lớn với Vạn Thanh Tiểu: “Cút!”

Vạn Thanh Tiểu lộn nhào trên mặt đất rời đi, sau đó hắn va vào lồng n.g.ự.c của một người thành niên, đối phương nhìn Thẩm Chiết Hạo, rồi lại nhìn sang Vạn Thanh Tiểu, đưa Vạn Thanh Tiểu đang vô cùng thắc mắc rời đi.

Vạn Thanh Tiểu: “Thẩm tiên sinh đã xảy ra chuyện gì vậy? Thần Châu tinh sao lại trở nên như thế? Người dân ở Thần Châu tinh đâu?”

Người thanh niên nói: “Anh không nên tới đây, tình hình hiện tại của cha tôi vô cùng không ổn, ông ấy bảo chúng tôi đưa cư dân trên Thần Châu tinh tới tinh cầu bình thường rồi, anh đi mau lên.”

Vạn Thanh Tiểu: “Nhưng, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của Thẩm tiên sinh! Chỉ có ông ấy mới có thể ngăn chặn cuộc chiến tranh này!”

Người thanh niên: “Hiện giờ, ông ấy ốc còn không mang nổi mình ốc, anh đi tìm chủ tinh cầu của những tinh cầu thủ đô khác đi! Ông ấy không thể giúp anh được gì cả!”

Vạn Thanh Tiểu bị ép bước lên tinh hạm, tinh hạm kích hoạt chế độ lái tự động và hình thức tàng hình, hắn nhìn thấy rất nhiều chiến hạm, xác quang giáp trôi lơ lửng giữa không trung giống như một đống rác.

Trong lòng Vạn Thanh Tiểu cảm thấy bi ai, tất cả mọi chuyện diễn ra ngày hôm nay cũng có một phần nguyên nhân nằm ở hắn, có đúng không?

Chuyện hắn đồng ý hợp tác với những chủ tinh cầu khác lừa dối nhân loại, rốt cuộc là đúng hay sai?

Trong cơn tuyệt vọng đến tột cùng, Vạn Tiểu Thành nhìn thấy một đội quang giáp sĩ đang bới rác.

Hắn ngồi trong tinh hạm nhìn ra bên ngoài, thấy những người này đang rất vui vẻ bới rác, hắn nghe thấy tiếng hét phát ra từ quang giáp của bọn họ: “Thu hồi quang giáp, tinh hạm, chủ tinh cầu… với giá cao.”

Vạn Thanh Tiểu: “?”

Đối phương hoàn toàn không sử dụng kênh truyền âm của quang giáp để giao lưu, mà dùng những chiếc loa lớn bọn họ đeo bên hông để nói chuyện với nhau.

“Ai da, một chiếc d.a.o quang giáp hoàn chỉnh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play