Cơ Bảo sững sờ, hỏi: "Sau chiến tranh bọn họ sẽ không rời đi sao?"

Vân Ca nói: “Bọn họ không thể rời đi, cũng không muốn rời đi.”

Cô nhờ Cơ Bảo đánh thức lũ Trùng tộc dưới cơ thể Hải Hoàng trước, đồng thời chịu trách nhiệm di chuyển và bảo vệ t.h.i t.h.ể Hải Hoàng.

Cơ Bảo: “Bọn họ không kén chọn, có thể ăn bất kỳ thứ gì, như rau, trái cây, lợn, vịt, thịt bò, thịt cừu.”

Vân Ca tìm thấy hai vị ở trong trang trại, cô im lặng nhìn chăm Tiểu Tỏa Niệt và Sax đã tăng cân gấp ba lần, chậm rãi nói: “Các ngươi tựa hồ sống rất thoải mái.”

Sax vẫn còn xấu hổ, Tiểu Tỏa Niệt vẫn không biết xấu hổ bám lấy người chơi, nó dang rộng đôi cánh nói: "Đây là để tích trữ năng lượng, tăng cường sức mạnh!"

Vân Ca nói: “Ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ, một nhiệm vụ chỉ có ngươi mới có thể làm được.”

Tiểu Tỏa Niệt và Sax chăm chú lắng nghe.

Nghe được Vân Ca yêu cầu bọn chúng cho Trùng Tộc ăn, trong mắt bọn chúng tràn đầy vẻ khó tin, như thể đang nói: "Loại súc sinh nào lại để bắt chúng nó làm chuyện như vậy?!"

Tiểu Tỏa Niệt hét vào mặt cô: "Cô để chúng tôi cho Trùng tộc ăn? Cô có biết tộc của chúng tôi đã bị Trùng tộc tiêu diệt không vậy!"

Cơ Bảo bất mãn: “Không phải thế hệ Trùng tộc của chúng ta, mà là thế hệ Trùng tộc trước đó. Hơn nữa, ngươi không nghĩ tới vấn đề của chủng tộc mình sao? Các ngươi cũng khiến Trùng tộc đến bờ vực tuyệt chủng, Trùng vương mới xuất hiện để đối phó với các ngươi..."

Tiểu Tỏa Hiểu và Sax chấp nhận nhiệm vụ này mà lòng nặng trĩu.

Nhìn hàng vạn con Trùng dưới đáy hố, bọn chúng chợt nhận ra đây là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, cho dù có ném đống thức ăn xuống cũng phải tốn rất nhiều thời gian!

Hải Hoàng đẩy Cơ Bảo và hét lên: "Nói đám trùng của ngươi biết điều chút, chúng đang gặm nhấm cơ thể ta!"

Cơ Bảo: "Mới tỉnh dậy nên bọn chúng đói, thấy cái gì là gặm cắn cái đó. Cũng có sao đâu, ngươi lớn như vậy gặm một chút vẫn được mà."

Hải Hoàng: "Có sao! Nửa số xúc tu biến mất rồi!" Cơ Bảo giật mình, vội vàng ra chỉ thị cho lũ trùng, nhưng phát hiện chúng hình như không nhận được tín hiệu, hoặc là nhận được tín hiệu nhưng không muốn nghe.

Trùng tộc tôn trọng vương và tất cả Trùng tộc phải tuân theo mệnh lệnh của nó!

Đôi mắt Cơ Bảo trống rỗng, đôi mắt xanh lạnh như băng bị lông mi dài che mất một nửa, nó giơ tay lên vẫy nhẹ, luồng khí lạnh trắng xóa theo đầu ngón tay tràn ngập toàn bộ đáy hố.

Nhiệt độ trong tổ trùng nhân tạo trong phút chốc giảm xuống dưới 0, những bông tuyết từ từ rơi xuống xung quanh Cơ Bảo, tất cả lũ trùng ngỗ ngược dưới đáy hố đông cứng thành tác phẩm điêu khắc băng, không thể gặm nhấm Hải Hoàng nữa.

Trùng tộc không tuân theo mệnh lệnh của vương sẽ chỉ có một cái chết.

Mọi người nhìn thấy đôi mắt tên nhóc trước mặt ngưng tụ, trên mặt hiện ra hoa văn của Trùng vương, khí tức khó dò như một lỗ đen khủng khiếp có thể nuốt chửng mọi thứ.

Nếu đây là kẻ thù của bọn họ...

"Ah, đám nhóc này thật khiến ta tức chết, không nể mặt ta nào!"

Cơ Bảo tức giận nhìn Vân Ca, Hải Hoàng, Tiểu Tỏa Niệt và Sax: "Có thể ăn sashimi trùng tộc không? Nó mới đông lạnh, có vị thịt gà và giòn... Hả? Tối nay chúng ta tổ chức tiệc tối nhé! Đã lâu rồi không tụ tập. Giờ chúng ta cùng ăn nhé! Nướng thịt côn trùng trên thảo nguyên đi!”

Vân Ca: "..."

Hải Hoàng: "..."

Vẻ ngầu vừa rồi chỉ là ảo giác đúng không, con Trùng vương ngu ngốc này làm sao có thể trở nên ngầu được?

Kẻ ngốc sẽ luôn là kẻ ngốc, giống như bản chất của Hải Hoàng, có chút thiểu năng.

Người chơi thích tiệc tối, khi nghe nói đây chính là thịt trùng mà Cơ Bảo đã vì đại nghĩa diệt thân ở tổ trùng nhân tạo, bọn họ cảm động đến mức liền nuốt thịt xuống, lại nôn ra.

Thịt của Trùng tộc có vị đắng, dù có tẩm gia vị đậm đặc cũng không thể che giấu được mùi hôi thối của thịt chúng nó.

Người chơi nghĩ: Chẳng trách Trùng tộc có thể tồn tại lâu như vậy ở giữa tinh hệ, bởi vì mùi vị không tốt nên không có sinh vật nào muốn ăn thịt Trùng tộc.

Toàn bộ thịt trùng đều đưa cho Hải Hoàng, Hải Hoàng mừng rỡ: “Các ngươi không ăn sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play