Tưởng Chí Hổ: “Nếu như là Cố Cốc trước đây chắc chắn sẽ được chào đón nồng nhiệt.”
Cố Cốc nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ lại gọi sai tên của tôi.”
Ba người trò chuyện một lúc, Tưởng Chí Hổ nhìn Quý Quảng Bình và Cố Cốc lên tinh hạm, hắn dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào tờ rơi trong tay rồi bấm máy liên lạc.
Tưởng Chí Hổ: "Miêu Miêu, gần đây cha mới biết được công nghệ tử cung nhân tạo hình như rất tốt, nếu không con lại bàn bạc với con rể thử... Con cái đương nhiên rất quan trọng, nhưng con cũng là con của cha, cơ thể của con càng quan trọng hơn! Gần đây cha đọc được tin tức, xác suất sinh con ra gặp vấn đề rất cao."
Hắn dừng lại, “Con còn trẻ, cha cũng không vội bế cháu. Con đã hỏi qua sao? Không hỗ trợ công nghệ này sao? Vậy thì đến Bái Tinh một chuyến để hỏi thử... Không sao đâu, cha có quan hệ, để cha hỏi giúp con.”
Tưởng Chí Hổ nhìn chằm chằm thông tin liên lạc quang não của Vân Ca trong sổ địa chỉ quang não hồi lâu, lưỡng lự rồi nhấn vào.
Hắn nói ra nhu cầu, Vân Ca cho hắn phương thức liên lạc, nói hắn có thể liên hệ với người này để thu xếp.
Tưởng Chí Hổ gọi lại, đối phương nói rằng Bái Tinh rất ủng hộ việc thụ thai và sinh con trong tử cung nhân tạo, nhưng chi phí y tế của những người không phải cư dân trên tinh cầu sẽ không được hoàn trả thông qua các cơ sở y tế của tinh cầu.
Tưởng Chí Hổ: "Cơ sở y tế của các người vẫn quản lý việc hoàn trả? Đây chẳng phải là việc của bảo hiểm sao?"
Hắn nghe bên kia đắc ý nói: "Đây là phúc lợi mà mọi công dân đóng góp cho Bái Tinh đều được hưởng."
Tưởng Chí Hổ nhớ lại điều kiện nhập cư của Bái Tinh, tuy khắc nghiệt đến nực cười nhưng phúc lợi thực sự rất tốt...
Hắn đột nhiên vô cùng ghen tị với Quý Quảng Bình và Cố Cốc.
Hai người này cũng không biết Tưởng Chí Hổ đang ghen tị với họ, vì bọn họ đã rời đi trước đó rồi.
Một Bái Tinh mới thật sự khiến bọn họ ngạc nhiên.
Ngay cả trạm vũ trụ cũng mang lại cảm giác cực kỳ ấm áp và ấm cúng. Quý Quảng Bình là một NPC cũ được người chơi biết đến, rất nhiều người chơi mới vào trò chơi chạy tới nghênh đón bọn họ, tiểu đội bốn người của Hùng Sơ Mặc cũng tới hiện trường.
Những người chơi cũng nhìn thấy được người quen đi bên cạnh Quý Quảng Bình, trong lòng vui mừng: "A! Đây chẳng phải là Bố Cốc hay sao!" .
||||| Truyện đề cử:
Đan Đại Chí Tôn |||||
Quý Quảng Bình bật cười.
"..." Cố Cốc bất lực nói: "Tôi tên Cố Cốc."
Người chơi xua tay, thản nhiên nói: “Ý nghĩa đều giống nhau cả, chúng tôi không có ý gì, anh muốn gọi chúng tôi thế nào cũng được.”
Sau gần 2 năm, những người này vẫn tùy tiện như vậy.
Quý Quảng Bình và Cố Cốc biết người chơi là người bionic, nhận thấy trên tay người chơi không có vầng sáng, im lặng một lúc, lại giả vờ như không nhìn thấy gì.
Cố Cốc được đưa đến một nơi khác, còn Quý Quảng Bình thì bị Hùng Sơ Mặc kéo đi gặp Nam Phu.
Kể từ khi phòng thí nghiệm của Bái Tinh được thành lập, Nam Phu thỉnh thoảng mới xuất hiện.
Bây giờ hắn đã thay đổi thành gương mặt bình thường, giống với khí chất trong thực tế, tính cách của hắn khác so với vẻ bề ngoài, Hùng Sơ Mặc cho biết hắn hiện đang là nhà nghiên cứu mang phong cách ngoài lạnh trong nóng.
Nhìn hắn có bề ngoài nghiêm cẩn lịch sự như vậy, nhưng thực tế trong lòng lại đối nghịch, đặc biệt là khi ở riêng với Thiển Hạ, hắn phá lệ câu dẫn.
Về phần vì sao Hùng Sơ Mặc lại biết thì đó là điều tự nhiên, với tư cách là “bạn thân” hay “tiểu khuê mật của Thiển Hạ”, luôn được chia sẻ một chút phiến toái ngọt ngào của Thiển Hạ, từng miếng cơm chó lạnh lùng xộc thẳng vào mồm, không ăn không được.
Quý Quảng Bình và Nam Phu gặp nhau một cách bình tĩnh.
Hùng Sơ Mặc không đợi được sự khiếp sợ của Quý Quảng Bình, hắn thất vọng hỏi: “Quý đại sư, ngài không cảm thấy mặt hắn đã thay đổi sao?”
Nam Phu không nói gì mà liếc nhìn Hùng Sơ Mặc một cái, “Chúng ta thường xuyên trò chuyện video, người ta đã biết rồi, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi.”
Bọn họ đi tới phòng họp cũ của căn cứ, Quý Quảng Bình nhìn thấy khu đô thị sầm uất thì lần nữa kinh ngạc: “Không ngờ một tinh cầu cằn cỗi bây giờ lại phát triển mạnh như vậy.”