Vẫn còn 45 phút trước khi tinh hạm khởi hành đến Bái Tinh.

Tưởng Chí Hổ có chút xúc động: “Lúc đầu nơi đó vốn là một nơi cằn cỗi như vậy, không ai có thể tưởng tượng được nó sẽ phát triển được như bây giờ. Tôi vẫn luôn nhớ như in người ở tinh cầu đó, nhớ người đã đưa cho tôi một cốc nước lớn mà phân nửa bên trong đấy lá trà...”

Quý Quảng Bình bị Tưởng Chí Hổ chọc cười mà nói: “Đúng vậy, lúc đó anh vẫn là quản lý Tưởng.”

Tưởng Chí Hổ nói: “Thật ra lúc đó tôi đã nhìn ra được tiềm lực của TU787 khi chứng kiến cuộc đối đầu với hải tặc tinh tế. Đó là lần đầu tiên tôi thấy một nhóm người không cầu cứu liên minh mà ngược lại còn bắt trói hải tặc đưa về nơi ban đầu. Căn cứ tình hình hiện tại, giá vé du hành giữa tinh tế nhờ có Bái Tinh mà đã thấp hơn một nửa so với trước đây, đều được trừ đi chi phí chống hải tặc."

“Không sai, hiện tại Bái Tinh đã khiến cho bọn hải tặc tinh tế trở thành một cụm từ hữu danh vô thực, ngay cả khái niệm về hải tặc trong sách giáo khoa cũng đã thay đổi.”

Người nói lời này không phải Quý Quảng Bình, mà là người ở phía sau 2 bọn họ.

Quý Quảng Bình và Tưởng Chi Hổ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy người đã lâu không gặp, Cố Cốc.

Lần cuối cùng gặp Cố Cốc là khi hắn đi từ Bái Tinh trở về Đồng Thiên tinh, sau đó liền từ chức. Từ đó trở đi, không ai biết hắn đi đâu làm gì, không một ai có thể liên lạc với hắn.

Tinh thần hiện tại của Cố Cốc rất tốt, toàn thân trông rất có sức sống chứ không còn uể oải như trước nữa.

Quý Quảng Bình vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của Cố Cốc nói: “Anh của hiện tại nhìn thuận mắt hơn nhiều so với trước kia.”

Cố Cốc cười lớn: “Được Quý đại sư khen ngợi quả thật là hiếm thấy.”

Tưởng Chí Hổ nhìn làn da đen sì của Cố Cốc. Một lúc sau, vòng vo một hồi rồi hỏi: “Sau khi rời khỏi Kỳ Tích, anh đã đi đâu?” Cố Cốc khéo léo lấy ra từ trong tay mình hai tờ rơi. trên tờ rơi viết nội dung khoa học về quyền lợi của phụ nữ, cùng với yêu cầu ủng hộ mở ra kỹ thuật tử cung nhân tạo.

Trên tờ rơi, phổ cập khoa học về công nghệ tử cung nhân tạo sẽ không gây ra vấn đề về năng lực thể chất và tinh thần lực của trẻ em, đồng thời có thể giải quyết vấn đề năng lượng phụ nữ bị suy nhược sau khi sinh con, bằng cách này, phụ nữ có thể làm việc ở những nơi giống như nam giới.

Quân đội cũng không có lý do gì để từ chối những chiến sĩ có thiên phú, dù là nam hay nữ.

Đồng thời, bọn họ cũng đang nỗ lực giúp đỡ tất cả những phụ nữ có hoàn cảnh khó khăn trong tinh tế, không giới hạn ở một số tinh cầu nhất định hay thậm chí là cả ở các tinh cầu thuộc địa.

Quý Quảng Bình và Tưởng Chi Hổ sửng sốt nhìn Cố Cốc, phải biết Cố Cốc đã từng...

Cố Cố tựa hồ nhìn ra được ý nghĩ trong mắt của hai người, bình tĩnh nói: “Quan điểm của một con người quả thực sẽ thay đổi. Tôi không phải là tôi của ngày trước nữa.”

Tưởng Chí Hổ xem qua toàn bộ tờ rơi, nhưng không thấy tên tổ chức của Cố Cốc, hắn hỏi: “Để điều hành một tổ chức phúc lợi công cộng như vậy cần rất nhiều kinh phí, nó nằm trong phạm vi của toàn bộ các tinh cầu. Theo tôi thì nó khó mà có thể kiếm ra tiền..."

Cố Cốc nói: "Đúng là như vậy, Bái Tinh vẫn luôn cung cấp tài chính cho toàn bộ tổ chức, lần này tôi biểu hiện rất tốt, nên có được cơ hội chính thức nhập cư lâu dài ở Bái Tinh, trước đây tôi chỉ là tình nguyện viên... Bọn họ thông báo với tôi rằng có thể tham gia công việc cùng những người quen của mình, nhưng tôi không ngờ đó lại là Quý đại sư và Giám đốc Tưởng.”

Hắn nhìn Tưởng Chí Hổ: “Giám đốc Tưởng, anh cũng định đến chi nhánh Kỳ Tích ở Bái Tinh đúng không?”

Tưởng Chí Hổ cười ngượng: “Tôi chỉ đến để tiễn Quý đại sư một đoạn thôi.”

Quý Quảng Bình cười nói.: “Cố Cốc rất có tiền đồ, hiện tại tôi chỉ nhận được giấy phép lao động dài hạn của Bái Tinh, yêu cầu nhập cư của họ rất khắt khe.”

Cố Cốc cũng mỉm cười: “Tôi đã vì cái này mà phấn đấy rất nhiều.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play