“Buông bỏ mọi chuyện xuống?” Người cha lúc nãy giống vừa nghe được một câu chuyện cười nào đó. “Mười năm nay, tôi từng giây, từng phút, từng ngày đều khắc ghi trong lòng những chuyện đã gặp phải ngày hôm đấy, mãi tới hôm nay tôi nhìn thấy buổi triển lãm này, nhìn thấy đám súc sinh này bị nhốt trong lồng thủy tinh.” Ông ta vuốt n.g.ự.c nói: “Trong lòng tôi rất thoải mái.”

Ông ta vốn định nói: “Nếu như người nhà của anh cũng gặp phải chuyện như vậy”, nhưng nghĩ lại cảm thấy những lời như vậy quá độc ác, vì thế không nói ra câu đó.

“Nhân từ với tội phạm chính là tàn nhẫn với chúng ta.”

“Mọi người không phải chịu đựng sự tổn thương giống chúng tôi, vậy mọi người có tư cách gì nói chuyện thay cho chúng tôi, thay thế chúng tôi tha thứ cho những kẻ có tội?”

Du khách phát biểu đầu tiên giờ không dám mở miệng phản bác nữa, hắn sợ rằng nếu hắn lại nói tiếp, người thân của những người bị hải tặc tinh tế làm hại này sẽ tự tay nghiền nát hắn thành từng mảnh nhỏ. Những du khách đồng ý với ý kiến của hắn giờ cũng không dám nói chuyện nữa, trong số đó có người sợ hãi, cũng có người cảm thấy hổ thẹn bởi những lời nói ban nãy của mình.

Phàm là những người có lòng đồng cảm, tại sao bọn họ có thể nói ra những lời lẽ cầu xin tha thứ cho bọn hải tặc tinh tế như thế chứ.

Người chơi tiễn những du khách này đi, vừa mới định thở phào một hơi, bọn họ liền nhìn thấy bạn của Vân Ca là Trì Dư dắt theo một đám học sinh vẫn đang ở bên cạnh, bọn họ hỏi: “Làm gì thế?”

Trì Dư hòi: “Lúc này các anh vẫn chưa giải thích, tôi có thể hỏi nguyên nhân lại sao không?”

Người chơi quen biết Trì Dư và các học sinh nên biết con người bọn họ rất tốt, bọn họ nói: “Bởi vì chúng tôi không thể nói ra đáp án của mình trước mặt nhiều người.”

“Bọn hải tặc tinh tế phạm phải những tội ác nặng nề như vậy, sau khi bước vào Tháp Tẩy Tội, bọn chúng đã không còn là con người nữa.” Người chơi cười hi hi nói ra những lời này, Trì Dư nhìn thấy ánh mắt không chút để tâm của bọn họ mà lạnh cả sống lưng, các học sinh nói: “Thật tàn bạo!”

Người chơi giơ ngón tay cái tên: “Có mắt nhìn! Đừng làm chuyện xấu ở Bái Tinh, bọn tôi không cũng không muốn gặp mấy người ở tầng một trăm hơn của Tháp Tẩy Tội đâu.”

Một ngày triển lãm một trăm nhóm hải tặc tinh tế trôi qua, tất cả đám hải tặc tinh tế lúc này đều sức cùng lực kiệt.

Người chơi đưa thức ăn đến buồng giam của bọn chúng, lúc người chơi mở cửa sổ đưa thức ăn vào, một tên hải tặc tinh tế bỗng nhiên lấy cái nĩa đ.â.m vào cánh tay của người chơi, sau đó túm người chơi đó lại, bóp cổ hắn uy hiếp: “Nếu không muốn c.h.ế.t thì mở cửa thả tao ra ngoài!”

Người chơi nọ: “Ha hả” Hắn rướn cổ lên hét lớn: “Ở đây có một tên khốn kiếp đang uy h.i.ế.p lão tử, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta, mọi người mau mau tới đây giúp đỡ!”

Tinh tặc bẻ gãy cổ người chơi, khi hải tặc tinh tế đang định lấy giấy chứng minh thân phận bên hông của hắn ra, những người chơi khác chạy tới, bọn họ bật cười nhìn hải tặc tinh tế lấy thẻ chứng minh thân phận.

Người chơi nọ rất nhanh đã hồi sinh lại, hắn lấy thẻ chứng minh ra, lao về phía hải tặc tinh tế phía trước cười duyên dáng: “Ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa, tao trở về rồi đây.”

Tinh tặc hốt hoảng ngã ngồi trên mặt đất, đũng quần ướt đẫm.

Đây không phải con người, con người không thể không chết, đám người đáng sợ ở Bái Tinh chính là quái vật.

Rất nhiều hải tặc tinh tế liền biết thủ vệ ở Tháp Tẩy Tội đều là những quái vật không chết, bọn chúng muốn nói chuyện này cho người khác, nhưng không có bất kỳ ai tin tưởng bọn chúng.

Triển lãm một trăm đoàn hải tặc tinh tế kéo dài tới ngày thứ năm, nguồn thu nhập của Bái Tinh cũng nhờ vậy mà ngày một tăng cao, rất nhiều người sau khi đi xem triển lãm trở về, trong đầu họ không phải hải tặc tinh tế có dáng vẻ ra sao, mà càng khắc sâu về rõ những dụng cụ tra tấn đáng sợ ở Tháp Tẩy Tội, nếu như tội phạm bị tra tấn bởi những công cụ đó…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play