Vân Ca nhìn chằm chằm vào chiếc xúc tu bị kẹp đứt của Hải Hoàng, cô nói: “Ta không thể nhìn ngươi bị bắt nạt được.”
Cô nhảy lên trên lưng của con cua, nếu muốn gây thương tích cho sinh vật cộng sinh được ngưng tụ từ tinh thần lực, thì phải sử dụng tinh thần lực để tấn công nó mới được.
Tinh thần lực của cô trong mắt của nhân loại đã rất mạnh, nhưng đối với sinh vật cộng sinh mà nói chẳng qua cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
Vân Ca cụp mắt xuống, cô cau mày cố gắng ngưng tụ tinh thần lực. .
||||| Truyện đề cử:
Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Người chơi: “Nhãi con làm sao thế, lúc này rồi mà còn bị táo bón à! Như vậy không tốt lắm! Con cua này sắp ăn sạch Cơ Bảo và Tiểu Phi Phi rồi.”
Vân Ca suýt chút nữa thì đau sốc hông, cô quay đầu hét lớn với các người chơi: “Bây giờ là lúc nào rồi mà mấy người còn náo loạn nữa!”
Người chơi rụt cổ lại thè lưỡi, sau đó nhàm chán nhấc chân lên đá vào người tên cụt tay.
Cơ Bảo có thể sử dụng dịch thể của mình để làm tiêu hao tinh thần lực của đối phương, cũng có thể thu hồi lại, vì vậy mặc dù bây giờ người chơi đang dẫm lên tên cụt tay đang ướt sũng cả người, nhưng áp chế tinh thần lực của nó vẫn không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào cho bọn họ.
Người chơi liếc mắt quan sát trận chiến trước mắt, gió mây đổi màu, cuồng phong quét qua, một lát thì có mưa lớn, một lát lại có sóng thần, thỉnh thoảng lại xuất hiện d.a.o quang giáp màu vàng.
“Ồ hố?” Người chơi đang quan sát cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên cười hắc hắc: “Đây chẳng phải là cảnh Ultraman chiến đấu với quái vật sao? Đã đến lúc biến ra ánh sáng rồi!”
“Nhanh nhanh nhanh, mau bật đèn pin lên.”
Đám người chơi lấy đèn pin cường lực cầm tay ra, chiếu về phía Hải Hoàng và Vân Ca, thế nhưng ánh sáng từ đèn pin cầm tay rất mong manh, chiếu ra xa liền không nhìn thấy gì.
Người chơi lại không cách nào tới quá cần, vừa mới đi tới gần, thanh m.á.u của bọn họ sẽ bị rớt xuống, dù có nhai thuốc tăng m.á.u cũng nhai hoài không đủ. Không được, bọn họ nhất định phải để nhãi con cảm thấy được sự ủng hộ của bọn họ.
Người chơi suy nghĩ một hồi, liền lấy ra pháo laser dùng cho tinh hạm khi tấn công tinh cầu từ trên không ở trong ba lô, ánh sáng từ pháo laser này cực nét, ánh sáng không những có thể truyền đi xa, mà màu sắc cũng rất đẹp, trông giống như tia laser giấy.
Người chơi chiếu pháo laser từ nhiều hướng khác nhau.
Đám hải tặc tinh tế với cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nhìn về phía bọn họ, từ khi bắt đầu tới giờ, đám người này chưa hề dừng lại một phút một giây nào, lúc nào cũng nhảy lên nhảy xuống tinh lực dồi dào.
Người chơi dùng hết sức bình sinh hét lớn vào micro: “Giống như ánh mặt trời xuyên qua đêm tối, bình minh lặng lẽ quét qua chân trời...”
“Ầm ầm ầm...” Pháo laser nhắm chuẩn vào chỗ của con cua từ nhiều hướng khác nhau, phát ra những tia laser mộng ảo, người chơi: “Show time! Cua lông hồ Dương Thành! Đã đến lúc thể hiện ra chỗ vô dụng của mình.”
Vân Ca nghiến răng nghiến lợi nói với Cảnh Trí đang đứng trên vai mình: “Tới trói bọn họ lại cho tôi.”
Cảnh Trí: “... Không có quyền hạn.”
Vân Ca: “...”
Cô sắp tức điên lên rồi.
Cô muốn thăng cấp, muốn giải quyết con cua đáng c.h.ế.t ở trước mặt này ngay lập tức, sau đó treo ngược những người chơi này lên rồi đánh cho họ một trận.
Thời gian này, Hải Hoàng đã ăn được rất nhiều sinh vật cộng sinh, sức mạnh của nó đã tăng lên, kéo theo sức mạnh của Vân Ca cũng được tăng lên. Trên phương diện thể năng, cơ thể của cô hình như vẫn tăng lên không có giới hạn, cứ thế mà tăng liên tục. Nhưng tốc độ tăng cấp tinh thần lực của cô lại không nhanh như vậy, giống như có một bức tường chặn ở phía trước, ngăn cản cô trên con đường thăng cấp thành quang giáp sĩ thần cấp.
May mà vừa rồi người chơi náo loạn một trận, nhờ vào cơn bực bội đến mức phát điên đó, Vân Ca vậy mà dường như đã chạm được vào vách tường đó.
Cô phá vỡ bức tường, nhìn thấy tinh hải mênh mông, từng đốm sáng lần lượt xông vào bên trong cơ thể của cô, trở thành sức mạnh của cô.