Nếu như tên này có bất cứ ác ý gì, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.

Lý Lộc Lộc nhìn Vân Ca, rồi cô bé lại nhìn sang Cơ Bảo, cô bé mím môi không biết nên làm thế nào.

Ngay sau đó, Cơ Bảo liền phóng hơi thở của Trùng tộc vương ra, ngay lập tức ánh mắt của Lý Lộc Lộc không có bất kỳ cảm xúc nào nữa, cô bé cung kính lễ phép đứng ở sau lưng Cơ Bảo.

Hải Hoàng kinh ngạc, nó cảm nhận được hơi thở đáng sợ lúc có lúc không trên người đối phương, nó trước nay không sợ trời cũng không sợ đất vậy mà lúc này cũng cảm thấy sợ hãi, đây là cảm giác sợ hãi đối với kẻ địch trời sinh.

Nó và Vân Ca giao lưu trong ý thức.

Hải Hoàng: “Ta ta ta ta ta sợ! Cô mau đuổi tên kia đi đi!”

Vân Ca: “Sợ cũng không được thể hiện ra.”

Ánh mắt Vân Ca liếc về phía chiếc quang giáp nằm cách đó không xa, đó chỉ là một chiếc quang giáp trung cấp, muốn dùng nó để chiến đấu có chút khó khăn.

Cơ Bảo lộ vẻ đắc ý, đây chính là mặt mũi, mặt mũi mà nó có được sau khi nó nói ra thân phận của mình và khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi!

Cơ Bảo: “Tất cả Trùng tộc đều phải phục tùng ta.”

Thiển Hạ lúc này cũng đã tiêu hóa xong những tin tức này, cô theo bản năng hỏi lại: “Là em à?”

Cơ Bảo: “???”

Nó kích động nhảy lên: “Ta thì sao chứ? Chẳng lẽ ta không có chút mặt mũi nào của vương à? Cô xem chiếc váy xinh đẹp này của ta đi, nhìn gương mặt mà ta cố ý biến thành nhân loại có một không hai của ta đi, rồi lại xem lai lịch của ta đi, ta có chỗ nào không được?”

Thiển Hạ nói: “Em chỉ vì một chén đậu hũ thối mà bị người ta ăn đậu hủ.”

Cơ Bảo đau lòng ôm lấy chính mình, nó ngồi xổm trên mặt đất đưa lưng về phía mọi người: “Ta, bẩn, rồi.”

Trong lúc Thiển Hạ nói chuyện với Cơ Bảo, cô cảm thấy mình giống như đang nói chuyện với người chơi, cách nói chuyện và những hành vi cử chỉ của Cơ Bảo cực kỳ giống phong cách của đám ngươi chơi.

Cơ Bảo hít sâu một hơi, nó đường đường là một vị vương chân chính vậy mà phải sử dụng mị lực của Trùng tộc mới có thể chinh phục được người khác. Cơ Bảo: “Ta rất kém cỏi.”

Cơ Bảo: “Ta là một tên phế vật.”

Thiển Hạ kéo cánh tay Vân Ca: “Có phải tôi đã đả kích nó rồi không? Hình như khả năng tiếp nhận của nó không được tốt lắm.”

Vân Ca không biết nên nói ra sao, cô vốn dĩ định đánh một trận sống mái với nó, kết quả mọi chuyện lại biến thành như vậy.

Cô không khỏi cảm thấy nghi ngờ, đây thực sự là Trùng vương à?

Khí thế lúc nãy của đối phương giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn, khiến cô vô cùng nghi ngờ có phải bản thân đã suy diễn sai lầm rồi không.

Cơ Bảo: “Ta đã không có tương lai nữa rồi… ọe…”

Sau đó, Cơ Bảo đột nhiên nôn thốc náo tháo lên mặt đất, chất dịch màu trắng mà nó nôn ra biến thành điểm sáng sau đó bay vào không trung.

Hải Hoàng: “Đây là mùi vị của Thanh Trúc Tinh.”

Vân Ca vô cùng khâm phục Hải Hoàng, nó vậy mà có thể ngửi được bãi nôn đó, Hải Hoàng giải thích: “Đây là lực sinh mệnh của một tinh cầu, không phải là bãi nôn.”

Hải Hoàng nhìn về phía Lý Lộc Lộc, Lý Lộc Lộc nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi đã đưa thức ăn mà cậu tặng tôi cho vương, nó thật sự rất vô dụng, không thể tự mình đi kiếm thức ăn, chỉ có thể để tôi kiếm thức ăn cho nó.”

Cơ Bảo vừa nôn vừa nói: “Im, im miệng, ta không còn mặt mũi nào nữa!”

Hải Hoàng cảm thấy rất mất mặt vì lúc nãy nó còn cảm thấy sợ hãi Cơ Bảo.

Thiển Hạ kề sát vào tai của Vân Ca, nhỏ giọng nói ra ý kiến của cô.

Vân Ca gật đầu, cô lao tới chỗ của Cơ Bảo nói: “Ta thấy ngươi cũng không giống kẻ xấu, như vậy đi, ta mời ngươi ăn cơm, chúng ta ở trên bàn ăn từ từ nói chuyện.”

Đôi mắt Cơ Bảo sáng lên, nó là một Trùng vương, nó phải giả vờ làm giá một xíu mới được.

Cơ Bảo: “Ừ, chuyện này để ta suy nghĩ một lát đã.” Ánh mắt của nó lờ đờ, đến nước miếng cũng sắp chảy xuống.

Vân Ca: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play