Cơ Bảo chịu đả kích lớn, nó bị người chơi gọi là “phế vật có thể lợi dụng”, thuộc hạ duy nhất của nó ở Bái Tinh là Lý Lộc Lộc còn muốn làm ba ba của nó, sao nó có thể mất mặt như vậy chứ?
Bản thân nó vốn là vương của Trùng tộc, nếu như nó sử dụng mị lực của Trùng tộc để chinh phục thuộc hạ, dùng uy áp để ép buộc cấp dưới, vậy thì nó không còn chút mặt mũi nào của Trùng tộc vương nữa!
Cơ Bảo nói: “Tôi muốn ra ngoài đi dạo.”
Lý Bảo Bảo mặt không đổi sắc trả lời: “Các anh chị vẫn chưa biết tình huống lúc này của cậu, cậu phải nộp đơn xin phép mới được, nếu không cậu sẽ bị bỏ tù.”
Cơ Bảo tức giận quay trở về bên trong trứng trùng: “Ta phải suy nghĩ đã, ta là một con trùng xinh đẹp như vậy, sau khi các ngươi biết được sự tồn tại của ta chắc chắn sẽ sờ tới sơ lui ta cả ngày, ta mới không cần… hừ!”
Giống như khoảng thời gian lúc nó mới bị mang về căn cứ.
Thủ vệ Tuyết Yêu Vương do nó chế tạo ra đã bị đánh bại, nó lại không có cách nào xuất hiện, lúc đó nó còn sợ sẽ bị bắt nhốt trong lồng thủy tinh…
Nhưng các người chơi cứ mở miệng ra lại gọi nó là “bảo bối của căn cứ”, ngày nào cũng tắm rửa cho nó, vuốt ve nó, kể chuyện cho nó trước khi đi ngủ, còn sắp xếp cho nó một chiếc giường công chúa màu hồng.
Cho nó đủ mặt mũi!
Cơ Bảo học được hai từ “mặt mũi” này từ miệng của các người chơi, bọn họ lúc nào cũng nói muốn làm gì cũng phải có mặt mũi, lúc đầu nó cũng không hiểu từ này có nghĩa là gì, sau này mới dần dần hiểu ra.
Nó còn biết thêm một từ khác là “làm việc”, chỉ là bây giờ nó vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của từ này lắm, chỉ mong sau này có thể hiểu rõ hơn.
Hiện giờ Cơ Bảo đã có thể hoàn toàn rời khỏi vỏ trùng, nhưng nó vẫn chỉ là một ấu trùng nhỏ, nếu có người tiết lộ thân phận của nó, nó sẽ không thể ở lại tinh cầu này nữa. Cơ Bảo: Ta muốn ra ngoài chơi!
…
Hải Hoàng trở lại bên người Vân Ca, Mạc Nhu vừa mới rời khỏi.
Tiền xây dựng khu thành chủ đều do Mạc Nhu kêu gọi tài trợ từ bên ngoài, cô mơ hồ cảm thấy người chơi có chỗ nào đó rất kỳ lạ, nhưng cô cũng không nói gì cả.
Lúc này, người của trường quân sự Đồng Thiên cũng vừa mới rời khỏi Bái Tinh không lâu. Bọn họ tới Bái Tinh để tiến hành khảo sát thực địa, bọn họ cho rằng địa hình gồ ghề hiểm trở chưa được khai phá của Bái Tinh rất thích hợp để làm địa điểm huấn luyện thực tế, Mạc Nhu đã đại diện cho Vân Ca ký hợp đồng với bọn họ, theo đó bọn họ sẽ trả trước phí sử dụng 2 năm cho Bái Tinh.
Vân Ca nhận được tinh nhắn của Sư Huyên Huyên rằng cả nhà cô sắp sửa tới Bái Tinh du lịch, bởi vì bọn họ không muốn ở khách sạn hoặc nhà của người khác, nên muốn mua luôn một căn nhà ở chỗ Vân Ca.
Vân Ca lập tức đồng ý, cô nói: “Chúng tôi còn cung cấp dịch vụ trang trí nhà cửa.”
Sư Huyên Huyên chọn một bộ ván gỗ, sau đó trả tiền cho cô, Vân Ca cho người chơi làm việc, trả lương cho bọn họ, người chơi trả nợ cho cô, sau đó tiền lại trở về trong túi của cô.
Vân Ca rất thích loại cảm giác này.
Cảnh Trí nhắc nhở cô: “Điện thoại của cô có tin nhắn.”
Vân Ca trở về phòng mình, cô lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn wechat, là tin nhắn từ lãnh đạo của Câu Xà.
Vị lãnh đạo này vẫn không thể tiến vào trò chơi, Vân Ca đã rất nhiều lần đề nghị Câu Xà đổi lãnh đạo khác đi, cuối cùng Vân Xà chỉ có thể bất đắc dĩ nói với cô rằng không thể tùy tiện thay đổi lãnh đạo, so ra thân phận của lãnh đạo cũng tương đương với con trai chủ tinh cầu ở tinh hệ của cô, còn là một vị quan chức có năng lực.
Lãnh đạo của Câu Xà thông báo với Vân Ca, sau khi bọn họ bàn bạc xong xuôi đã đồng ý chính thức triển khai game Tinh Cầu Của Chúng Ta, bọn họ kiến nghị Tinh Cầu Của Chúng Ta áp dụng hình thức thu phí để sàng lọc người chơi, quốc gia sẽ ra sức quảng cáo cho Tinh Cầu Của Chúng Ta, hy vọng sau này hai bên có thể hợp tác vui vẻ như trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT