Dưới đấu trường, tổng bộ của chợ đen cũng nằm ở trên Ngân Huy Tinh.
Những chuyện này đều do Bối Tĩnh Nhàn nói cho Mạc Nhu, cô ta đã từng bị xem như lễ vật hiến tặng cho nhân viên cao tầng của liên minh hưởng thụ trên Ngân Huy Tinh, sau đó bọn chúng sẽ dùng cô ta để đổi lấy một vài tuyến đường tinh hạm vận chuyển của một số công ty lớn như Thiên Tế, Mê Hàng, Nặc Lan.
Vân Ca cũng có thể đi theo hải tặc tinh tế trở về đại bản doanh của bọn họ từ Ngân Huy Tinh,.
Mạc Nhu không rõ lắm liệu có phải mỗi tinh cầu đại bản doanh của hải tặc tinh tế đều có sinh vật cộng sinh hay không, chuyện này phải xem xác suất, vô cùng nguy hiểm.
Vân Ca lấy thanh quân đao đã được gấp lại ra, cô kéo thẳng thanh đao rồi lại gấp vào, sau đó nói: “Tôi muốn đi Ngân Huy Tinh.”
Mạc Nhu biết chỉ cần cô nói cho Vân Ca việc này, Vân Ca chắc chắn sẽ đi.
Mạc Nhu hỏi: “Cô định mang theo bao nhiêu người?”
Vân Ca: “Lần đầu tiên đi tới đó nên chỉ một mình tôi đi thôi, chờ khi nào hiểu rõ ràng tinh huống ở nơi đấy rồi tôi sẽ mang theo người khác.”
Mạc Nhu: “Có gì đó ngược ngược?”
Vân Ca: “Một mình tôi hành động càng thuận tiện hơn.”
Người chơi vừa nghe thấy Vân Ca sắp ra ngoài, bọn họ liền ríu ra ríu rít nói: “Không mang bọn tôi đi theo à? Bọn tôi cũng muốn đi!”
Vân Ca nói: “Tôi đi trước dò đường, chờ tôi quen thuộc rồi sẽ đưa mọi người đi cùng.”
Người chơi: “Không! Bọn tôi là chuyên gia khám phá bản đồ mới!” .
||||| Truyện đề cử:
Đan Đại Chí Tôn |||||
Mặc kệ người chơi năn nỉ ra sao, Vân Ca cũng không hé răng nói lời nào.
Người chơi chỉ đành lưu luyến không rời: “Cô ở bên ngoài phải thật cẩn thận.” Bọn họ suy nghĩ Bái Tinh có phải sắp diễn biến cốt truyện gì không, dù sao lần trước khi Vân Ca rời đi cũng đã xảy ra một vài nội dung diễn biến trò chơi.
Thiển Hạ dặn dò Tiểu Tỏa Niệt trên lưng Vân Ca, sau đó cô lại lo lắng nắm tay Vân Ca: “Cô thật sự không đưa bọn tôi đi cùng à?”
Vân Ca vỗ lên người Hải Hoàng: “Có nó là đủ rồi."
Hải Hoàng lười biếng nâng xúc tu lên.
Thiển Hạ từng giờ từng phút đều vô cùng hy vọng, Hải Hoảng trước mắt cô là Hải Hoàng khí thế kinh người của mùa mưa ấy chứ không phải là một con bạch tuộc thiểu năng khiến người ta tức giận như bây giờ.
Lần trước sau khi bàn luận xong xuôi với Mạc Nhu, Thiển Hạ đã offline nói rất nhiều điều từ tận tấm lòng với Nam Phu, cuối cùng cô đồng ý với quan điểm của Nam Phu: “Tinh Cầu Của Chúng Ta xây dựng trò chơi quá mức chân thật, vì vậy mới khiến người chơi sinh ra cảm giác sai lầm rằng đây là một thế giới thật.”
Thiển Hạ cảm thấy Nam Phu hẳn cũng có bí mật của riêng mình, cũng giống như Vân Ca và Tinh Cầu Của Chúng Ta.
Cô biết mọi người đều không nói cho cô, không phải cố ý muốn che giấu cô mà chỉ để bảo vệ cô mà thôi.
Vậy thì cô chỉ có thể giả vờ như mình không biết gì hết.
Thiển Hạ và những người chơi nuôi nhãi con khác đều biến thành những bà mẹ già, dặn đi dặn lại Vân Ca không biết bao nhiêu điều, cuối cùng bọn họ chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Vân Ca điều khiển tinh hạm rời đi.
Hoàng Khang Thái xem tới đây là quá đủ rồi, trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy tinh cầu nào mà quan hệ giữa chủ tinh cầu và người dân lại tốt đến như vậy.
Sau đó, hắn đột nhiên nghe thấy người chơi bên cạnh bắt đầu cười lạnh: “Hừ hừ hừ, nhãi con không ở đây, chúng ta có thể bắt đầu quẩy rồi.”
Người chơi khác cũng hét lên: “Không sai, quẩy lên đi, Battle! Battle! Battle!”
Bọn họ lao về phía phòng ban của Kiềm Chi Lư, yêu cầu thách đấu với người trên tinh võng.
Nhóm thuỷ quân thần kỳ của TU787 năm ấy đã mắng cho biết bao cư dân trên tinh tế phải khóc lại lần nữa tái xuất tinh võng, dẫn đến việc rất nhiều cư dân tinh tế đều không dám lên mạng, nhóm anti Bái Tinh càng không dám nói chuyện, chỉ sợ chọc tới những kẻ điên như muốn xông tới g.i.ế.c người này.
Người chơi: “Quá đã!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT