Hải Hoàng: “Buông ta ra, cô đè ngộp quá! Ta muốn Thiển Hạ ôm ta!”

Cảnh Trí: “…”

Người chơi nhìn thấy ở trong màn hình giám sát, Vân Ca vo Hải Hoàng thành một quả bóng tròn, sau đó nhồi bóng, vỗ bóng, thậm chí còn chơi cả ném bóng ở trong buồng giam.

Người chơi: “Nhãi con cũng rất biết tự tìm niềm vui.”

Hải Hoàng: Các ngươi hoàn toàn không biết ta đã phải trải qua những gì.

Lại nhìn về buồng giam của Hùng Sơ Mặc, lúc này hắn không nằm ở trên giường mà nằm ở dưới gầm giường, sờ tới sờ lui tấm sàn gỗ với mong muốn có thể tìm được một đường hầm để chạy trốn, đáng tiếc không có kết quả gì cả.

Cuối cùng, hắn ngồi lên trên giường, dáng ngồi nghiêm túc, bắt đầu luyện tập tinh thần lực.

Nói ra cũng rất kỳ lạ, Hùng Sơ Mặc vẫn luôn cảm thấy từ sau khi hắn chơi trò Tinh Cầu Của Chúng Ta, trí nhớ của hắn càng ngày càng tốt, giống như trước đây khi hắn phát hiện ra và kích hoạt tinh thần lực.

Chẳng qua hắn đã từng làm thử ở ngoài đời, thế nhưng hoàn toàn không tìm thấy tinh thần lực ở bên trong bộ não của mình.

Sau đó hắn cảm thấy rất có thể việc trí nhớ tốt hơn chỉ là cảm giác sai lầm của hắn mà thôi, cũng có thể là bởi vì trong trò chơi Tinh Cầu Của Chúng Ta hắn nhiều lần động não, khiến cho bộ não của mình trở nên linh hoạt hơn trước.

Cảnh Trí nói với Vân Ca: “Ký chủ, tình huống lãnh đạo của Câu Xà bị say sóng khi tiến vào trò chơi cũng giống với mẹ của Thiển Hạ, nguyên nhân của việc này tôi đã đoán được cơ bản, nhưng vẫn chưa dám xác định chính xác, cần có nhiều trường hợp hơn mới có thể xác định được.”

Vân Ca: “Sau khi xác nhận xong chuyện của Câu Xà bên kia, chúng ta sẽ chính thức mở dịch vụ trang trí nhà cửa, đến lúc đó hàng mẫu cũng sẽ có đủ nhiều.”

Cảnh Trí: “Sau khi số lượng người chơi đông lên, người ở bên trong tinh hệ của ký chủ sẽ phát hiện được tình huống khác lạ, đến lúc đó chúng ta phải làm gì để giải quyết sự nghi ngờ của bọn họ?” Vân Ca cười nhẹ: “Anh không cần lo lắng vấn đề này, tôi là chủ tinh cầu, trừ người chơi ra còn có ai dám nghi ngờ tôi?”

Cảnh Trí gật đầu, hắn leo lên đầu vai của Vân Ca, sau đó nằm ngủ trên mái tóc của cô, cuộn tròn người thành một khối nhỏ xíu.

Đội quốc gia biết những hành động của người chơi, bọn họ cũng không biết nên nói gì, may mà Vân Ca không tức giận, cũng chơi cùng với bọn họ. Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi xây dựng những phần chưa hoàn thành còn lại của khu thành chủ.

Vân Ca còn phải bị nhốt một ngày rưỡi nữa, Hùng Sơ Mặc cũng vậy.

Nhóm người Cốc Hưng Hoa nghe đươc tin này, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là không thể tin nổi, cho dù chủ tinh cầu có làm sai gì ở tinh cầu của mình đi chăng nữa, sao có thể nhốt chủ tinh cầu vào trong nhà tù được chứ?

Chủ tinh cầu cũng giống như một vị vua ở trên tinh cầu của mình.

Người chơi bắt đầu phổ cập khoa học cho những NPC thiếu kiến thức này: “Ở tinh cầu của chúng ta, cho dù là ai đi chăng nữa, nếu người đó vi phạm pháp luật đều sẽ bị nhốt lại, phải chịu trừng phạt và giáo dục! Nếu vi phạm nghiêm trọng có thể bị xử tử hình.”

Nghe xong những lời này, tất cả NPC đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời, Bái Tinh vậy mà có án tử hình?

Không có tinh cầu nào thuộc liên minh tinh cầu có án tử hình cả, bọn họ chỉ có hình phạt mà thôi, số năm có thể lên tới hàng ngàn, hàng chục ngàn năm.

Thế nhưng chỉ cần tội phạm có đủ tiền, cho dù có phạm tội lớn cỡ đi chăng nữa cũng có thể dùng tiền để tự chuộc mình ra khỏi nhà tù.

Đối với những người quyền quý mà nói, phạm tội hoàn toàn không phải việc gì to tát, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể giải quyết được mọi chuyện.

Pháp luật là thứ dùng để trói buộc người dân bình thường.

Nhóm người Lý Dũng lúc này mới nhìn lại những câu biểu ngữ dán ở trên các tòa nhà như “người người bình đẳng’, ‘không phân biệt giàu nghèo, cao thấp”, bọn họ lúc này mới hiểu biết sâu sắc về tinh cầu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play