Thiển Hạ: "Cô nói cô đã làm bạn với Vân Ca được nhiều năm, vậy tại sao cô lại không phát hiện ra Vân Ca bây giờ sẽ không biểu lộ cảm xúc trên mặt? Tại sao cô vẫn dùng ánh mắt như trước kia để nhìn Vân Ca? Mỗi khi cô và Thẩm Tĩnh An nhìn cô ấy như vậy, các người có bao giờ phát hiện ra cô ấy khó chịu cỡ nào không?"

Thiển Hạ là lứa người chơi đầu tiên vào trò chơi, cô nhớ rất rõ, lúc ban đầu chỉ cần Vân Ca muốn tỏ thái độ, cô liền sẽ phát giận đi chặt cây hoặc đ.â.m thọt người tí hon bên cạnh để trút giận, cô giống như một đứa trẻ không biết cách kiềm chế cơn nóng giận của mình.

Người chơi chăm sóc cô rất tốt, bao dung tính tình của cô, khiến cô bớt cứng đầu hơn.

Một chút thay đổi của Vân Ca khiến người chơi có cảm giác vô cùng thành công, bao dung trở thành giúp đỡ nhau.

Mấy người chơi nuôi con như Thiển Hạ, ​​nhìn thấy những thay đổi của Vân Ca, thực sự cảm thấy như con gái của mình đã trưởng thành.

Nhãi con mà họ đang ôm trong tay không thể để bị bắt nạt!

Thiển Hạ hít một hơi thật sâu:

"Lần đó ở hội sở, Vân Ca cho rằng cô xảy ra chuyện gì, bất chấp lập tức xông vào cứu cô; tiệc tất niên, cô bị liên lụy tới nhà họ Liễu, lần ở tinh cầu thủ đô, cô ấy còn cứu cô."

“Thẩm Tĩnh An ở trên tinh cầu Ghost Hand chờ đợi lâu như vậy, nói hắn không có tâm tư ai sẽ tin, Vân Ca một câu cũng không hỏi, nếu hắn muốn ở lại, cô ấy liền để cho hắn ở lại.”

Mạc Nhu nhìn vào mắt Thiển Hạ, nhìn bàn tay run rẩy vì kích động của cô ấy.

Vân Ca có một học trò giỏi.

Thiển Hạ: "Với tư cách là một người bạn, sự báo đáp của các người dành cho cô ấy là gì? Bất kể mối quan hệ là gì, cả đều cần có sự bảo vệ đến từ hai bên, sự hy sinh đơn phương sẽ chỉ dẫn đến mối quan hệ này tan vỡ."

"Các người biết rõ Vân Ca trước kia như thế nào, không cảm thấy rằng hiện tại mình chưa c.h.ế.t là ngoài ý muốn sao?"

Mạc Nhu nói: "Tôi không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Liễu."

Thiển Hạ nhìn thấy Mạc Nhu rũ mắt xuống, hàng mi dài và dày khẽ run.

"Biến cố Liễu gia là do tôi lên kế hoạch. Vốn dĩ tôi muốn lợi dụng biến cố này để trốn thoát, nhưng không ngờ kế hoạch lại thất bại. Tôi không muốn kéo theo Vân Ca, tôi đã từ bỏ kế hoạch bỏ trốn ban đầu, chỉ một lòng muốn chết."

Mạc Nhu che mặt: "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới cô ấy sẽ tới cứu tôi! Tôi thậm chí nghĩ tới việc g.i.ế.c cô ấy..."

Mạc Nhu nói rằng khi cô và Vân Ca còn đi học, bọn họ đều bị phân biệt đối xử vì giới tính, bọn họ cảm thấy không cam lòng.

Bọn họ quyết tâm cải thiện địa vị của những người phụ nữ như mình, phá bỏ hiện trạng xã hội hiện có, bọn họ đã luôn làm việc chăm chỉ, nhưng nhiều lần vấp phải trắc trở.

Tất cả những người bên ngoài trường học như bị tẩy não, cho rằng ý tưởng của bọn họ thật ngây thơ và lố bịch, chế nhạo rằng bọn họ không an phận, không bằng đến Thôi Tinh và Xán Tinh, chỗ đó nhất định là thiên đường của bọn họ.

Cô nói với Vân Ca rằng không được lùi bước, Vân Ca cũng đồng ý.

Khi bọn họ chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ tiếp tục hướng tới mục tiêu của mình, cô lại từ bỏ, cô ấy yêu một người đàn ông, người đó còn nói rằng hắn ta sẽ đối tốt với cô đến hết cuộc đời.

Cô đã nghĩ mình có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng thực tế lại giáng một đòn mạnh vào mặt cô.

Cô có được thứ gì khi từ bỏ lý tưởng và đối tác của mình?

Là một đống rắc rối khiến cô phát ốm, thậm chí không muốn nhìn vào nó.

Cô không dám cầu cứu bạn bè cũ, càng không dám đối mặt với đồng bạn cũ, cô cũng không phải kẻ nhu nhược, cô đã sớm nghĩ cách trả thù Liễu gia.

Cô muốn giẫm nát Liễu gia dưới chân, sau đó quay lại nói với đồng bạn rằng mình vẫn như xưa.

Tuy nhiên, cô lại biết một bí mật, phá vỡ những nhận thực trước kia. . ngôn tình tổng tài

Kẻ thù thực sự của cô chưa bao giờ là bất kỳ chế độ xã hội nào, mà là chủ tinh cầu.

Chương 387:

Vào thời điểm đó, Vân Ca đã trở thành chủ tinh cầu, mà cô thì đã gia nhập tổ chức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả chủ tinh cầu.

Khi cô nhận được video của Vân Ca, cô phát hiện cô ấy đã trở nên khác xưa, dịu dàng hơn rất nhiều, giống như một cô gái mới lớn bình thường, mỉm cười với cô, là loại mỉm cười như trước kia.

Cô dường như đã bị trúng độc, vẫn trò chuyện với cô ấy như trước kia.

Sau đó, khi gặp lại Vân Ca, cô ấy càng trở nên tốt hơn.

Vân Ca vì lo lắng cho cô mà kích hoạt sinh vật cộng sinh để cứu cô,

Dù đã trải qua thời gian lâu như vậy, Vân Ca vẫn nhớ rõ ám hiệu giữa hai người bọn họ. Rõ ràng là một người trở thành chủ tinh cầu thì nên bạo lực và đáng sợ hơn, nhưng cô lại phát triển theo hướng ngược lại.

Chủ tinh cầu, bọn họ thật sự đáng c.h.ế.t sao?

Cô nhắc nhở Vân Ca, đừng tới tìm cô nữa, tổ chức phía sau cô đang nhìn chằm chằm vào cô, hoặc đã để mắt đến cô.

Tổ chức muốn lợi dụng việc Liễu gia để tấn công chủ tinh cầu, g.i.ế.c Thẩm Chiết Hạo, lúc đó cô đã kìm chế, không phóng thích hết tinh thần lực, cô lo lắng sinh vật cộng sinh của Vân Ca cũng vì vậy mà phát điên.

Cô biết Thẩm Chiết Hạo và tổ chức sẽ không để cô đi. Cô đã phản bội bạn bè và tổ chức, những kẻ như cô nên c.h.ế.t đi.

Nhưng cô lại được Vân Ca cứu.

Càng không ngờ tới chính là, tinh thần lực của cô lại hoàn toàn bị Trùng Tộc kỳ dị có hình dáng một cô bé nuốt chửng, cô không biết có thể ở lại đây một thời gian hay không.

Vân Ca nói rằng muốn g.i.ế.c cô, nhưng thời điểm đó cô ấy lại không có chút sát khí nào, còn nói rằng cô là đang làm nũng, còn cho cô cơ hội một tháng.

Cô càng không dám nói ra sự thật.

Mạc Nhu: "Nếu cô ấy không muốn tha thứ cho tôi thì sao?"

Thiển Hạ: "Làm sao cô biết cô ấy sẽ không tha thứ cho cô?"

Cô tiến lên ôm lấy Mạc Nhu, "Hãy tin tưởng Vân Ca nhiều hơn."

Thiển Hạ nói xong liền rời khỏi căn phòng chỗ Mạc Nhu ở, sau khi ra ngoài, cô ấy cảm thấy chóng mặt.

Làm thế nào mà loại cảm xúc chân thực như vậy lại có thể xuất hiện trong một trò chơi?

Cái gì gọi là sắm vai nhân vật, rõ ràng đây là thế giới thật!

Thiển Hạ giơ tay và gõ mạnh vào đầu mình, bất kể thế nào, chỉ cần coi nơi này là một trò chơi, đừng suy nghĩ nhiều, che giấu giúp nó, để người khác không thể nghĩ rằng đây là thế giới thực.

Lỡ như quốc gia phát hiện… Chẳng phải sau này cô sẽ không thể nhìn thấy nhãi con nữa sao!

Nhưng nếu cô không nói với quốc gia về phát hiện này, liệu cô có bị coi là kẻ phản bội không?

Thiển Hạ ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt rơi xuống.

"Cô sao thế?"

Thiển Hạ ngước nhìn lên và nhìn thấy Nam Phu.

Nam Phu sửng sốt, nhìn thấy Thiển Hạ khóc như vậy, hắn ta luống cuống tay chân.

Thiển Hạ: "Lại đây."

Nam Phu cùng tay cùng chân mà bước đến.

Thiển Hạ kéo quần áo của Nam Phu để lau nước mắt của mình, nức nở nói: "Anh quá xấu."

Nam Phu: "... Hả?"

Thôi thì lát nữa hắn ta sẽ nắn mặt lại vậy.

Đúng lúc này, Hùng Sơ Mặc đi ngang qua.

Thiển Hạ nhìn thấy hắn thì đôi mắt sáng lên, "Tới đây, Hùng Hùng, tôi có mấy chuyện muốn nói với cậu, tôi chỉ có thể nói chuyện với cậu."

Hùng Sơ Mặc nhìn khuôn mặt u ám của Nam Phu, hắn cười ngượng ngùng.

"Không phải chứ, cô nên nói chuyện với Nam Phu, hắn biết tất cả những gì tôi biết, nhưng tôi có thể không biết tất cả những gì hắn biết. Hỏi hắn chắc chắn sẽ tốt hơn tôi!"

Nói xong lập tức mở cửa trốn vào trong phòng.

Hắn, một người đàn ông giàu có, sở hữu bảy căn phòng!

Bảy căn phòng được trang trí theo các màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím khác nhau, các tầng khác nhau mà hắn mua đều ở cùng một phía, có thể thông nhau lên xuống.

Hắn cũng không hỏi, trực tiếp đả thông phòng, còn khoe với mấy người chơi khác.

Người chơi: "Hắn ảnh hưởng tới an toàn công cộng, bắt hắn!"

Hùng Sơ Mặc: Chết tiệt, quên mất đây là một tòa nhà, đả thông cần phải đăng ký xin!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play