Người chơi: "Hả?"

Lý Lộc Lộc làm nũng với người chơi, muốn bọn họ sơn căn phòng thành màu hồng, mấy người chơi tuy đồng ý bằng miệng nhưng bọn họ không hề thay đổi ý định.

Lý Lộc Lộc: "..." Cô bé bật khóc.

Người chơi thấy thế, dứt khoát đặt m.ô.n.g xuống đất, gào khóc so với Lý Lộc Lộc còn to hơn.

Lý Lộc Lộc khóc không thành tiếng, mấy anh chị sao lại biến thành cái dạng này?

Lý Lộc Lộc lau nước mắt: "Mọi người bây giờ không thích Lộc Lộc nữa sao? Không đau lòng cho Lộc Lộc sao?"

Khi người chơi nghe thấy chất giọng sữa Lý Lộc Lộc, trái tim bọn họ ngay lập tức tan chảy.

Bọn họ đặt mấy thứ đang làm xuống, vây quanh Lý Lộc Lộc và đưa khăn giấy cho cô bé, "Đau lòng chứ, vẫn còn đau lòng."

Lý Lộc Lộc nghe người chơi nói: "Em ra sức để khóc, chúng ta ra sức để đau lòng."

Lý Lộc Lộc: Vương, tôi xin lỗi, tôi không thể chống lại nổi mấy anh chị!

Người chơi rung đùi đắc ý, tiếp tục trang trí, "Mà này, Lộc Lộc, những chiếc váy hồng trong phòng Cơ Bảo là sao vậy, em đặt chúng vào sao?"

Lý Lộc Lộc chưa kịp trả lời, một người chơi khác đã nói: "Không phải cô bé, váy không phải cỡ của con bé, có lẽ ai đó đang chơi đùa… Mấy chiếc váy này hơi chướng mắt, lấy ra vứt đi."

"Hả? Tôi hoa mắt sao? Vừa rồi hình như nhìn thấy Cơ Bảo động."

"Ha ha ha ha ha ha! Cười c.h.ế.t tôi, Cơ Bảo không phải đã c.h.ế.t rồi sao? Nó làm sao động được?"

Lý Lộc Lộc nhìn thấy một lỗ nhỏ ở dưới cùng của quả trứng, đang tiếp tục nhét chiếc váy nhỏ vào quả trứng, bất kể có bị lộ hay không.

Mặc dù Lý Lộc Lộc còn nhỏ nhưng cô bé vẫn có thể cảm nhận được.

Vương của Trùng Tộc, trông không đáng tin cậy lắm. Lý Lộc Lộc lại mắng bản thân mình: Không thể không tin tưởng Vương như vậy được!

Người chơi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Lộc Lộc đột nhiên thay đổi, chẳng hạn như nặng nề, áy náy, hối hận, tức giận, v.v.

Lý Dũng và Đường Manh, Cốc Hưng Hoa, Sử Tư Nghiên và những người đồng hương của họ, cũng như Mạc Nhu và Thẩm Tĩnh An, bọn họ cũng có nhà, nhưng họ thuê chứ không mua.

Tiền thuê nhà của gia đình Lý Dũng rẻ hơn, trong khi tiền thuê nhà của Cốc Hưng Hoa cực kỳ đắt đỏ.

Sau khi thân phận của Mạc Nhu bị gạch bỏ, tất cả số tiền trong tài khoản cá nhân của cô ấy đều thuộc về tinh cầu ban đầu, cô hiện đang vay tiền của Vân Ca để thuê một căn nhà, cô dựa vào công việc ở đây để trả nợ số tiền đó.

Thiển Hạ đến tìm cô ấy và nói rằng muốn trò chuyện.

Mạc Nhu rót cho Thiển Hạ một ly nước, cười nói: "Tôi biết cô là học trò của Vân Ca, cô muốn nói gì với tôi?"

Thiển Hạ nghiêm túc nói: "Cô và Thẩm Tĩnh An ở đây, khiến nhãi con không vui. Tôi không hy vọng mấy người làm Vân Ca mất hứng."

Mạc Nhu sững sờ, cô ấy cười cười: "Tôi với Vân Ca là bạn bè nhiều năm như vậy, nếu cô ấy không vui, tôi sao lại không nhìn ra được chứ."

Thiển Hạ ngẩng đầu lên, nhìn cách trang trí trong nhà của Mạc Nhu, rất ấm áp, trên bàn còn có đặt bức ảnh của tiểu đội năm thành viên của Học viện Thần Quang.

Vân Ca ở giữa, khuôn mặt nghiêm nghị.

Thiển Hạ có thể tưởng tượng ra Vân Ca nghĩ gì ở thời điểm đó: Hừm, chụp ảnh thôi.

Thiển Hạ nói: "Tôi có thể cảm nhận được hiện tại cô ấy không vui. Nếu người khác cũng thấy được cô ấy không vui, bọn cô sẽ bị đuổi ra ngoài, không, bọn cô sẽ bị giết."

Mạc Nhu: "Cô quá nghiêm túc rồi. Tôi có thể cảm nhận được sự tốt bụng và thân thiện của cô. Không cần phải cố ý nói những điều như vậy. Cô chỉ cần nói thẳng những gì cô muốn nói."

Thiển Hạ lắc đầu: "Không nghiêm trọng, tôi không cố ý nói những điều như vậy." Cô nở một nụ cười dè dặt và ngại ngùng, ngước mắt nhìn Mạc Nhu, đỏ mặt nói: "Trừ Vân Ca, cơ bản cô trong mắt chúng tôi, còn chẳng phải là người."

Mạc Nhu sững sờ.

Thiển Hạ lại tiếp tục: "Cô và Thẩm Tĩnh An rõ ràng là bạn của Vân Ca, nhưng tại sao lại luôn đề phòng Vân Ca? Khi cô ấy hoàn toàn lộ ra trước mặt các người, các người cũng nên dùng phương thức tượng như vậy với cô ấy, không phải sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play