Người chơi cõng Vân Ca trên lưng, lấy túi tiền ra lục tìm, xấu hổ khi phát hiện ví tiền mình rỗng tuếch.
Lý do chính là vì Tinh Cầu Của Chúng Ta có quá nhiều thứ thú vị, kiếm tiền rất dễ dàng nhưng tiêu tiền lại càng dễ dàng hơn!
Mấy người chơi vẫn có ý thức tiết kiệm tiền, thấy hay thì mua, ai cũng có chục triệu trong tay nhưng vẫn không đủ mua nhà.
Lúc này, Hùng Sơ Mặc giàu có và quyền lực nói: "Tôi muốn bảy căn, phòng nhìn ra biển!"
Rước lấy ánh mắt ghen tị của mấy người chơi khác.
Người chơi: "Lão Hùng, mua bảy căn nhà làm gì, dư tiền thì chia cho tôi ít đi."
Hùng Sơ Mặc: "Ha ha, đây là niềm vui của người có tiền, tôi không thể mỗi ngày đổi một căn nhà à?"
Người chơi: Lẽ ra không nên đào cái tên này ra khỏi mặt đất!
Rất nhiều người chơi đến với Tinh Cầu Của Chúng Ta, là vì hướng đến trò chơi sinh tồn, những ai chơi loại trò chơi này, có bao nhiêu người sẽ không thích có được ngôi nhà nhỏ của riêng mình chứ?
Không phải phòng ở nhỏ trong căn cứ, mà là căn nhà nhỏ cho mình!
Nhất là người chơi loại sinh hoạt, trong lòng bọn họ như có một giọng nói đang kêu gào nói: Tôi muốn, tôi hiện tại rất muốn, để tôi mua nó bằng vàng kryptonite*!
Nhưng mà Tinh Cầu Của Chúng Ta lại không có sử dụng vàng kryptonite.
Bọn họ cũng không đủ khả năng chi trả.
Vân Ca nhẹ giọng nói: "Cũng có thể vay trả góp."
Mấy kho bạc nhỏ trong tương lai này của người chơi cũng sẽ là của cô.
Nguyên một đám người chơi nước mắt lưng tròng: "Nhãi con, sao có thể đối xử tốt với mọi người như vậy?"
Lương tâm của Vân Ca, thứ mà cô chưa từng có trước đây, có chút đau nhói.
Hầu hết người chơi đều mua nhà, trong đó ba phần tư đều có thế chấp, mỗi tháng đều cần trả lại mấy triệu, nếu ba tháng không trả, căn nhà sẽ bị thu hồi.
Thiển Hạ và cha cô, Thiển Đại Đầu, đều mua căn nhà với số tiền lớn. Thiển Đại Đầu nhìn mấy người chơi khác, lắc đầu, "Tiền gửi quan trọng cỡ nào!"
Thiển Hạ không nói nên lời: "Ba, đây là [bíp——] (trò chơi)."
Thiển Đại Đầu phản ứng lại, hắn nói: "Thật tiếc khi mẹ con vừa vào đã chóng mặt, trong các trò chơi khác cũng không gặp tình huống này bao giờ, nếu không thì ba cũng sẽ mua cho bà ấy một ngôi nhà mới… Trò chơi thú vị thế này, thật tiếc khi không thể chơi."
Thiển Hạ: "Ba đã mua rất nhiều nhà cho mẹ, cũng không thiếu một căn ở đây."
Một trong những lý do khiến Thiển Hạ có thể chơi game mỗi ngày và không cần phải đi làm là vì ngày trước cha cô đã cho mẹ cô rất nhiều căn nhà, mẹ cô đã chia cho cô một căn.
Việc thu tiền thuê đủ để thỏa mãn cho cô chi tiêu.
Thiển Đại Đầu cười khúc khích, đột nhiên ông cảnh giác nhìn chằm chằm về phía trước, Nam Phu đang đi về phía này.
Lúc này, Quảng Trúc Kỷ và Hùng Sơ Mặc xuất hiện, mang Thiển Đại Đầu đi, ngọt ngào hét lên: "Chú, chúng cháu muốn hỏi một chút về quyền anh!"
Thiển Đại Đầu: "Hả?"
Thiển Hạ: "..."
Nam Phu hỏi Thiển Hạ: "Cô mua ở đâu? Tôi mua ở bên cạnh."
Sau khi có câu trả lời, hắn ta đi đến chỗ Vân Ca để mua một căn nhà.
Vân Ca nhìn Nam Phu một lúc lâu, cuối cùng cũng nhận tiền của hắn ta, khi Nam Phu quay lại, cô đột nhiên hỏi: "Anh thích Thiển Hạ sao?"
Cô nhìn thấy Nam Phú chân trái vấp phải chân phải của mình rồi ngã xuống sõng soài, đối mặt với mặt đất, chỗ tóc che đi là lỗ tai đỏ bừng.
Người chơi hả hê kêu lên: "Nam Phu cậu sao vậy, đi đứng cẩn thận chút nào, không phải chỉ là mua nhà bên cạnh thôi sao, xem cậu kích động như thế nào rồi vậy!"
Khi Nam Phu đứng dậy, hắn ta đã lấy lại được bình tĩnh: "Tôi bởi vì dùng toàn bộ số tiền mua căn nhà nên rất vui, không giống như mọi người, ngay cả trong trò chơi, mua nhà cũng phải vay."
Ba chữ cuối cùng hắn còn nhấn mạnh thêm.
Một tiễn xuyên tim, trực tiếp kết liễu!
Người chơi che ngực, yếu ớt chỉ vào Nam Phu: "Chết tiệt!"
Vay tiền mua nhà trong trò chơi thì làm sao chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT