Sau khi hoàn thành mọi việc, Vân Ca đi tìm Mạc Nhu.

Cô vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Mạc Nhu vẫn còn muốn chết, không ngờ dưới sự an ủi của người chơi đã trở lại bình thường, không hề có ý định đó nữa!

Vân Ca hướng về phía Mạc Nhu hơi hếch cằm: “Cô không định giải thích chuyện này sao?”

Không chờ Mạc Nhu trả lời, Vân Ca đã bị người chơi khiêng đi.

Vân Ca: "?"

Người chơi nói: "Nhãi con, đừng nói trực tiếp như vậy, cô Mạc Nhu chắc chắn là có chuyện cần che giấu, theo tiến triển bình thường, nhất định phải như thế này, ô phải giả vờ như không biết gì và bao dung cô ấy, dù sao cũng là bạn tốt nhất của cô ấy, đợi sau khi cô ấy mở rộng lòng mình, sẽ kể ra một chút chuyện."

Vân Ca khá tò mò về những gì người chơi làm với Mạc Nhu, mới có thể khiến cô ấy bình phục.

Người chơi: "Khụ khụ khụ."

Bọn họ nói về điều đó, "Chà, cái gì nhỉ, thời điểm khi cô ấy định dùng tinh thần lực tấn công chúng tôi, đã bị phản phệ, sau đó không ngừng nôn ra máu, chúng tôi lo lắng cô ấy sẽ lại sử dụng tinh thần lực, vì vậy chúng tôi đã nhờ người giúp, sau đó tinh thần lực của cô ấy biến mất!"

Vân Ca: "... Đã xảy ra chuyện gì?"

Cô tức giận thở nặng nề, người chơi hoảng sợ, bọn họ cũng không biết Lộc Lộc lại có thể nuốt chửng tinh thần lực của người ta mà!

Mạc Nhu từ trong phòng đi ra, cô ấy nói: "Tôi nói cho cô biết, không có liên can đến bọn họ."

Người chơi cảm kích nhìn NPC, thật là một NPC thần tiên!

Vân Ca và Mạc Nhu cùng đi vào một gian phòng.

Mạc Nhu ngồi ở mép giường, Vân Ca không có ngồi xuống, mà đứng trước mặt cô ấy, ra hiệu hãy giải thích mọi chuyện.

Cô không tin rằng người chơi có thể khiến tinh thần lực của Mạc Nhu biến mất. Mạc Nhu nói: "Cô bé nhỏ trong căn cứ của cô rất thú vị. Đây là lần đầu tiên tôi biết Trùng Tộc có thể cải trang thành con người… Tôi nên cảm ơn cô bé, mất đi tinh thần lực đối với tôi là một chuyện tốt, một chuyện tuyệt vời, như vậy có lẽ tôi có thể ở lại rồi."

Cô ấy lau đi nước mắt, khiến người ta rất thương tiếc.

Vân Ca vốn sẽ vì nước mắt của người khác mà mềm lòng, nhưng vị cao thủ ở trước mặt cô dùng thủ đoạn này quá nhiều lần, hiện tại cô thấy ai khóc đều như nước mắt cá sấu, sẽ không bao giờ mềm lòng nữa.

Vân Ca mặt không cảm xúc nói: "Mánh khóe này vô dụng với tôi, giải thích đi, nếu như cô không giải thích rõ ràng, tôi sẽ tiễn cô lên đường."

Cô rút d.a.o ra và chỉ vào Mạc Nhu, lời ấy không phải là nói đùa.

Cô coi Mạc Nhu là bạn bè, nên mới cứu cô ấy, nếu Mạc Nhu lừa gạt dấu diếm cô, thậm chí muốn lừa cô tất cả, vậy thì cũng đừng trách cô vô tình.

Đặc biệt là khi Mạc Nhu còn biết rằng Lộc Lộc là một Trùng Tộc.

Mạc Nhu: "..."

Vân Ca đặt con d.a.o lên cổ Mạc Nhu, lưỡi kiếm sắc bén cắt qua làn da trắng nõn ở cổ cô ấy.

Mạc Nhu nói: "Bởi vì cô là chủ tinh cầu, cho nên mới phải làm như vậy sao?"

Vân Ca: "Tôi chính là tôi, cho tới giờ vẫn luôn như vậy, trước khi thành chủ tinh cầu cũng như vậy, sau khi thành chủ tinh cầu vẫn sẽ như vậy… Cô đang giấu diếm việc gì, nếu như cô không chịu nói thì ôm theo bí mật này mà đi cùng đi."

Cô dùng sức lên tay mình.

Mạc Nhu: "Cô cố hết sức cứu tôi chỉ là để tự tay g.i.ế.c tôi sao?" Cô ấy lui về phía sau né tránh d.a.o của Vân Ca, "Tôi ở nơi kia nhận hết mọi tủi nhục, bị người ta coi như công cụ lợi dụng, vì cái gì đến nơi này, cô còn muốn bức ép tôi?"

Vân Ca cau mày một hồi, một lúc sau mới do dự nói: "Cô đây là làm nũng với tôi sao? Ở bên ngoài chịu khổ, lại trở về tìm cha mẹ phàn nàn?"

Mặt Mạc Nhu đỏ bừng, làm nũng cái gì, tìm cha mẹ phàn nàn là cái gì!

Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Mạc Nhu, Vân Ca chợt hiểu ra lời nói của người chơi, cô nói với Mạc Nhu: “Tôi cho cô một tháng, nếu đến thời gian đó cô còn không chịu nói, một tháng này chính là thời gian đếm ngược mạng sống của cô."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play